Sau khi nghe Sở Diệc Thần phân tích xong, trong lòng Đường Tinh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Việc em đóng làm tình nhân của Âu Dương Lâm là việc không thể thay đổi, em biết anh không thích anh ta.
Nhưng Đào Vân Sênh dù gì cũng là người của Đào gia, không thể để cô ấy gặp nguy hiểm được.
Em mong anh hiểu cho em.
Đương nhiên, trong lúc ở Thiên Hận, em sẽ không cho Âu Dương Lâm chạm vào người đâu.
Anh có thể yên tâm về khoản này." Đường Tinh cố hết sức khuyên nhủ Sở Diệc Thần.
"Anh cần suy nghĩ." Sở Diệc Thần buông một câu rồi đứng dậy rời đi.
...
Chớp mắt đã đến hội nghị của A Tu La.
Đường Tinh lật tung cả tủ quần áo của mình tới tận đáy, sau đó lấy ra một chiếc…váy công chúa.
Lục Phóng quả thật là sợ ngây người, "Đường Tinh! Không phải là bà định mặc bộ váy này đấy chứ! Tỉnh táo lại đi! Cầu xin bà đấy! Đây chính là đại hội của A Tu La! Nếu như bà mặc bộ này đi, chúng ta sẽ bị toàn bộ đảo Zephys cười nhạo một năm!"
Đường Tinh trừng cậu ta, "Tại sao chứ? Mặc cái váy này thì đã sao! Rất dễ nhìn!"
Lục Phóng nhìn chằm chằm chiếc váy nhỏ Đường Tinh cầm trong tay, trắng mịn mượt mà, bên trên là họa tiết hoa lá cành và cả một chiếc nơ con bướm, lại phối với một đôi tất dài màu trắng, thực sự là...!Vô cùng đáng yêu!!
Lục Phóng che lấy cái mũi sưng vều của mình, sợ bị ăn đòn tiếp, "Hic...! Vâng…vâng, rất đẹp mắt! Nhưng mà...!nhưng mà bà chính là Ngục chủ Tội Ngục đấy! Mặc cái này, còn ra thể thống gì!"
Sắc mặt Đường Tinh biến thành màu đen.
Nàng cũng là một cô gái, mặc cái này làm sao lại không ra thể thống gì vậy hả?
Đường Tinh bật thốt lên, "Tôi đây là đi hẹn hò đó nha! Chẳng lẽ cậu muốn tôi mặc cái bộ đồ luộm thuộm như ăn mày kia! Vậy thì lại ra thể thống gì!"
Lục Phóng: "..."
Hẹn hò...
Không phải là đi họp sao!!!
Bà đây là ngay cả che giấu cũng lười không thèm che giấu nữa rồi phải không?
Ngay tại thời điểm Lục Phóng đang thầm chửi bới cả trăm câu trong lòng, ở bên cạnh Hạ Mộc bỗng lên tiếng: "Sợ là Tu La Chủ sẽ không thích cái này nhỉ."
Đường Tinh nhất thời sững sờ, "A...!Có vẻ đúng..."
Khiếu thẩm mỹ của “tên kia” từ trước đến giờ rất kỳ lạ, nàng mặc cái gì, đối với anh mà nói phỏng chừng đều giống nhau...
"Xí, vậy thôi, vẫn là mặc quần áo bình thường vậy!" Đường Tinh bĩu môi một cái.
Lục Phóng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói, "Lão đại, vẫn đúng là anh khéo ăn nói!"
Cuối cùng, Đường Tinh quyết định mặc đồng phục của Tội Ngục, một bộ đồ rộng thùng thình, thoải mái, phía sau lưng là ký hiệu của liên minh.
Chẳng qua, không phải là loại đồ “phế phẩm” hàng ngày.
Lục Phóng đã chuẩn bị riêng cho nàng một bộ đồ mới tinh, sau lưng thêu hai chữ “Tội Ngục” cực lớn theo lối viết thảo.
Một thân trang phục này thêm với khí chất thong dong, không thèm đếm xỉa tới của Đường Tinh mà nói, lại càng tô điểm thêm sức mạnh, ngược lại là vô cùng thích hợp, đặc biệt có phong phạm của một vị cao thủ.
Đường Tinh soi vào gương, miễn cưỡng hài lòng, leo lên xe, đi đến địa điểm tổ chức đại hội.
Lại nói, cái tổ chức A Tu La này đúng là rất biết hưởng thụ, địa điểm tổ chức họp là một sơn trang suối nước nóng, phong cảnh tương đối tốt, cơ sở vật chất, giải trí đều rất hoàn mỹ, cần gì có nấy.
Thời gian tổ chức hội nghị là buổi tối, trước khi họp mọi người có thể ở đây du ngoạn và thư giãn một phen.