Sáng hôm sau, Đường Tinh ra khỏi nhà, lái xe đến trụ sở chính của tổ chức, còn Đường Hy Hình đến tiệm váy cưới.
Đến nơi, Sở Diệc Thần đã đứng chờ ở đó.
Thấy người đến là Đường Hy Hình, Sở Diệc Thần lộ ra chút thần sắc nghi ngờ.
"Sao lại là anh, Đường Tinh đâu?"
"Con bé ốm, không đến được, tôi chọn thay."
Sở Diệc Thần còn định nói thêm nhưng không biết sao lại thôi.
Bở đi, dù sao cô ấy cũng đâu có thích mình.
Hai người vào cửa hàng, nhân viên trong cửa hàng nhìn hay người đàn ông đang tiến vào thì xuýt xoa không ngớt.
Dù sao hai người này cũng là đệ nhất mỹ nam của Đế Đô, nhan sắc này không ngắm thì phí nha.
"Ôi mẹ ơi, tôi ngất đây."
"Hai người này đi với nhau đúng là cực phầm mà."
"Mấy người bớt mơ tưởng đi, nghe nói Sở Tổng kia sắp đính hôn với em gái của Đường Tổng đấy."
"Em gái, em gái nào, chẳng nhẽ là Đường Như Họa?"
"Các người thì biết gì chứ, người ta là cưới tứ tiểu thư Đường gia- Đường Tinh đấy."
"Thật á, hình như cô tiểu thư đó chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng nhỉ."
"Tôi vẫn thấy Như Họa tiểu thư hợp với Sở Tổng hơn."
"Đúng a, hai người đó đúng à trai tài gái sắc mà."
Những lời này của nhân viên Đường Hy Hình đều nghe rõ.
"A Thần, cậu cũng nghĩ như vậy sao? "
"Nghĩ cái gì? "
"Về lời của đám nhân viên kia.
"
"Nếu làm bạn bình thường thì Đường Như Họa hoàn toàn thừa khả năng.
Nhưng nếu để làm vợ chồng thì chỉ có Đường Tinh có thể đáp ứng được."
"Tại sao?"
"Nhưng gì Đường Như Họa có tôi đều có.
Nhưng nhưng gì Đường Tinh có, tôi lại không có.
Tôi quá hoàn hảo rồi, tôi cần một người nào đó tự do, phóng khoáng, giúp cho cuộc sống của tôi bớt ngột ngạt chứ không phải một người gò bó tôi theo gia đình kiểu mẫu hoàn hảo.
Nếu như tôi đã muốn cưới Đường Tinh, hiển nhiên tôi cũng đã suy nghĩ kĩ.
Tôi sẽ trân trọng cô ấy, không để anh phải thất vọng đâu."
"Sở Diệc Thần, hy vọng anh sẽ nhớ kĩ những lời ngày hôm nay."
Hai người cùng chọn váy, chẳng mấy đã chọn được một cái.
Thanh toán xong, cả hai cùng bước ra ngoài.
Trước khi về, Đường Hy Hình không quên nói thêm một câu"Đừng làm tôi phải thất vọng.
Con bé chính là vảy ngược của tôi.
Nếu con bé làm sao, cậu sẽ phải trả giá đắt đấy."
...!
Phía bên này, Đường Tinh lái xe đến trụ sở tổ chức, chỗc lát bước ra đã thành một thanh niên cao ráo, đẹp trai.
Đây chính mới là Minh chủ Bạch Lan Minh chân chính.
Đường Tinh một mình rời khỏi trụ sở, lái xe đến một vùng ngoại ô, tiến vào một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu.
Cô nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Nhà kho này có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu, mọi đồ vật đều bị phủ lên một lớp bụi dày.
Từ lúc bước vào, Đường Tinh đã để ý có khá nhiều người lảng vảng xung quanh khu này, chỉ sợ hôm nay khó lòng rời khỏi đây bình an rồi.
Đường Tinh còn đang thăm dò thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
"Bạch Minh chủ vậy mà dám đến đây một mình sao? " Giọng nam nhân vang lên, không hề giấu giếm sự ngạo nghễ, tự tin trong lời nói.
"Là ai?"
Từ sâu bên trong kho hàng, một người đàn ông bị chột một mắt bước ra.
"Bạch Minh chủ, thế nào, ngạc nhiên không?"
"Mày là ai?"
Mình đâu có quen tên này, tại sao hắn lại gọi mình đến đây chứ.
"Cậu không nhớ tôi là ai sao? Con mắt chột này chính là tự tay cậu ban tặng cho tôi đấy."
"Xin lỗi, giết nhiều người quá rồi, giờ không nhớ nữa."
Nghe câu này, mắt tên chột kia đỏ ngầu lên, vằn vện toàn những tia máu.
"Vậy thì để tao giúp mày nhớ lại vậy."