"Mày điên à, Đường Tinh? Vẫn còn đang trong nhà mà mày làm gì vậy hả?" Đường Phong lau đi vết máu trên mặt.
"Súng tôi có ống giảm thanh, giết người không ai hay biết, có muốn thử không? Tôi thấy anh đang muốn đi chết lắm đấy." Đường Tinh phe phẩy khẩu súng.
"Ai chết còn chưa biết đâu." Đường Phong tức giận bỏ đi.
"Anh sẽ canh chừng nó, em về trước đi." Đường Hy Hình phất tay.
...
Rời khỏi Đường gia, Đường Tinh lái xe đến công ty của Sở Diệc Thần.
Dù gì vẫn nên đi thăm dò một chút, tránh anh ta lại nghĩ ngợi này kia.
Đến trước tòa nhà lớn, Đường Tinh xuống xe.
Thế nhưng khi cô định lên gặp Sở Diệc Thần thì bị một đám người cản lại.
"Cô định gặp ai? Gặp Sở Tổng sao? Cô không có cửa đâu, vị trí Sở phu nhân chỉ có thể là của chị Đan Ny thôi." Một cô gái tóc vàng hướng về Đường Tinh nói.
"Em gái à, chị thấy em chắc là học sinh hay sinh viên đi, tốt nhất là hãy về học hành cho tử tế, đừng ôm mộng hão huyền." Một cô gái nói giọng mỉa mai.
Đường Tinh đến ngu người rồi.
Rõ ràng cô còn chưa nói mình gặp ai, đi đâu, làm gì mà họ đã lên giọng dạy đời mình vậy?
"Tôi không quen mấy người thì phải?" Đường Tinh có chút mơ hồ.
"Cô không biết chúng tôi thì cũng phải biết chị Đan Ny chứ? Chị ấy là tiểu thư của Lý gia, một trong tứ đại gia tộc, chị ấy thân phận cao quý, đương nhiên chỉ có Sở Tổng mới đủ đẳng cấp để sánh vai với chị ấy chứ."Một cô khác tâng bốc.
Đường Tinh cũng đã đoán ra mấy người này là ai.
Cao lắm cũng chỉ là mấy tiểu thư của gia tộc cấp thấp ngồi tâng bốc Lý gia để hưởng lợi mà.
"Nhưng tôi nghe nói, Sở Tổng đã đính hôn với tiểu thư của Đường gia- Đường Tinh mà, Lý tiểu thư làm tiểu tam sao?" Đường Tinh khiêu khích.
"Cô nói gì vậy hả? Cô có tin Lý tiểu thư sẽ khiến nhà cô không còn đất chốn thân ở Đế Đô này nữa không?"
"Cô có biết Lý tiểu thư ghét nhất là người khác nhắc đến cái tên ấy trước mặt mình không?
"Bỏ đi, chắc cô ấy còn không biết mình đang đứng đâu ấy chứ, em gái, em đến đây tìm ai?" Lý Đan Ny cười giả tạo.
"Tôi đến tìm vị hôn phu của tôi, anh ấy làm việc ở đây."Đường Tinh chẳng thèm liếc cô ả kia lấy một cái.
"Là vậy sao? Cùng ngồi chờ đi."Lý Đan Ny vỗ vỗ xuống bên cạnh.
Đường Tinh cũng không nói gì nhiều, đến bên cạnh cô ta rồi ngồi xuống.
Đợi cả tiếng, cuối cùng Sở Diệc Thần cũng xuất hiện.
Vừa nhác thấy anh ta, Lý Đan Ny vội vàng sửa soạn lại.
Sở Diệc Thần đang định đi về, song lại thấy Đường Tinh đang ngồi phía Lý Đan Ny liền đi tới.
Lý Đan Ny thấy Sở Diệc Thần tiến về phía mình thì cười e thẹn rồi vội đứng dậy.
"Sở Tổng, em..."
Thế nhưng trong mắt Sở Diệc Thần lúc này chẳng còn ai khác ngoài Đường Tinh, trực tiếp ngó lơ cô ta rồi tiến đến trước mặt Đường Tinh.
"Bảo bối, đợi anh có lâu không?"
Nghe được câu nói này, tất cả mọi người ở đây đều há hốc miệng.
Người như Sở Diệc Thần lại có thể gọi người khác là bảo bối lại còn ôn nhu như vậy, thật đúng là dọa người rồi.
Thẩm Lương bày ra vẻ mặt các người biết còn ít lắm, đứng ung dung một bên.
"Không lâu.
Em định đến đón anh tan làm, ai ngờ đã có bao nhiêu mỹ nhân đứng đợi sẵn như vậy rồi chứ."Đường Tinh từ từ đứng dậy, đi ra phía cửa.
Mấy vị tiểu thư kia bày ra vẻ mặt đầy ghen tức, còn vẻ mặt Lý Đan Ny hết đổi từ trắng sang xanh, có lẽ là sốc không nhẹ.