Rất nhanh, xe đã đỗ trước cổng vào khu vui chơi.
Hai người lần lượt xuống xe, tiến vào khu vui chơi.
Đây là lần đầu tiên cô đến khu vui chơi sau 5 năm đi du học.
Chính vì vậy, Đường Tinh có chút bỡ ngỡ với nơi đây.
Sau 5 năm cô rời đi, nơi đây quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Thấy Đường Tinh có chút ngây ngốc, Sở Diệc Thần lên tiếng"Sao thế, chẳng lẽ cô chưa đến khu vui chơi bao giờ ư? Nhìn đến ngây ngốc như vậy."
"C.H.Ú à, tôi đến hay chưa thì có liên quan đến C.H.Ú không vậy?" Đường Tinh cũng lập tức đáp trả.
Chậc chậc, bây giờ quan trọng là phải kéo thêm thật nhiều cừu hận cho bản thân mới được.
Nếu thuận lợi thì có thể quang minh chính đại từ hôn rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Tinh không nhịn được mà nở một nụ cười.
Sở Diệc Thần nghe mấy từ chú kia thiếu điều đã không nhịn được định bỏ về.
Vậy mà khi nhìn thấy nụ cười của Đường Tinh, tim anh lại không nhịn được mà đập liên hồi.
"Dễ thương quá" anh thầm nghĩ.
"Chú à, chú thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao, tôi chưa đến nơi này là việc của tôi, đến rồi cũng không đến lượt chú quản, OK?"Đường Tinh bắt đầu khiêu khích.
Thẩm Lương ở bên cạnh mồ hôi chảy ròng ròng" Đại tỷ ơi, sao cô cứ thích chuyện bé xé ra to vậy chứ.
Vừa rồi boss cũng chỉ hỏi cô một câu bình thường thôi mà, dao bây giờ lại thành chủ đề cãi nhau của cô rồi.
Đây chắc chắn là cố ý mà."
Sở Diệc Thần mặt vẫn như cũ, không thể hiện bất kì cảm xúc nào, chỉ thấy trong mắt anh ta là một mảnh âm trầm cực hạn.
"Chú à, tôi nói này, bây giờ chú già rồi, xương cốt không tốt, tốt nhất là nên ngồi một chỗ đi, đừng đi lại nhiều.
Tôi không muốn cưới về một ông chú xương cốt chưa đụng đã gãy đâu"
Ở một bên, Thẩm Lương đã sớm khóc thành sông"Trời đất ơi, cô ấy có cần độc miệng đến vậy không chứ"
Sở Diệc Thần nghe Đường Tinh nói vậy, không nói liền quay người, muốn đi đến chiếc ghế đá gần đó.
"Đứng lại đó, chú định đi đâu."
"Khụ, cái đó...!Đường tiểu thư, chẳng phải cô nói ông chủ không nên đi lại nhiều, nên ngồi một chỗ sao?" Thẩm Lương khẽ nói.
"Ồ, thư kí Thẩm, không biết cái tai nào của anh nghe thấy tôi bảo chú ấy bây giờ ngồi nghỉ vậy?" Đường Tinh đứng khoanh tay, lườm Thẩm Lương một cái.
"Vậy rối cuộc cô muốn thế nào?" Sở Diệc Thần cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Tôi muốn thế nào á, đương nhiên là chú bồi tôi đi chơi rồi, đi thôi"Không để cho Sở Diệc Thần có cơ hội nói tiếp, Đường Tinh xoay người bước đi.
Sở Diệc Thần cũng không nói gì, theo sát Đường Tinh.
Thẩm Lương ở nên cạnh nói nhỏ"Cái đó, boss, anh xem, Đường tiểu thư như vậy có phải là hơi..."
"Không có gì, dù sao hôm nay tôi cũng không bận." Sở Diệc Thần nhàn nhạt đáp lời.
Đại ca của tôi ơi, đây là trọng điểm sao? Cô ta phách lối như vậy mà anh còn nhịn được thì tôi phục anh rồi.
Thẩm lương ngao ngán lắc đầu.
Nguyên một ngày hôm đó, Đường Tinh kéo Sở Diệc Thần đi khắp khu vui chơi, Thẩm Lương chạy theo thôi mà cũng muốn gãy cả chân.
Ngược lại, Sở Diệc Thần cả buổi không nói câu nào, chỉ đi theo sau Đường Tinh nhìn cô chơi.
Buổi tối, hai người cùng nhau đi ăn tại một nhà hàng sang trọng.
"Lấy hai phần bít tết, một chín ba phần, một chín bảy phần.
thêm một chai rượu vang."Gọi đồ xong, Đường Tinh quay sang Sở Diệc Thần cười hì hì.
"Chú à, tuổi tác chú bây giờ cũng đã cao, ăn đồ ăn phải là loại chín kĩ, tôi chọn cho chú như thế, chú không giận chứ?"
"Không giận, Đường tiểu thư gọi gì tôi cũng sẽ ăn." Sở Diệc Thần mỉm cười.
"A...Thật vậy sao?" Đường Tinh xoa xoa cằm."Đã nói đến vậy mà còn không giận sao, tên này cũng thật khó xử lý mà"
"Có một chuyện, tôi có thể thỉnh giáo Đường tiểu thư một chuyện được không?"
"Có thể "
"Đường tiểu thư thấy tôi như thế nào?"
Câu hỏi này khiến Đường Tinh có chút khó xử.
Nên trả lời anh ta thế nào đây.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Đường Tinh cũng nghĩ ra câu trả lời.
"Tôi thấy chú là một người tốt, biết lắng nghe người khác, có tính nhẫn nhịn cao.
Đặc biệt là khá đẹp trai, gia thế tốt."
"Chỉ vậy thôi?"
"Còn gì nữa?"
"Ví dụ như...tuổi tác chẳng hạn?"
Thì ra lòng vòng cả nửa ngày chỉ vì cái này thôi à.
"Nếu chú đã hỏi thì tôi cũng xin phép được nói thẳng, thật ra...!tuổi của chú có hơi lớn hơn so với tiêu chuẩn của tôi.
Dự định của tôi chỉ là những người hơn tôi tầm 2, 3 tuổi.
Mà chú hơn tôi gần một thập kỉ, tôi nghĩ chúng ta không hợp cho lắm."Đường Tinh cũng không ngại nói quá đáng một chút.
Dự định của nàng vốn là làm cho Sở Diệc Thần chán ghét mình mà.
Nghe Đường Tinh nói vậy, chân mày Sở Diệc Thần khẽ nhăn nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Nếu Đường tiểu thư đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Bất quá, hôn sự này là do trưởng bối sắp xếp, không thể nói hủy là hủy được.
Dù vậy rôi vẫn mong Đường tiểu thư có thể bỏ bớt địch ý trong lòng và cùng tôi diễn cho trọn vở kịch này được chứ? Sau một năm, chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên quan gì tới nhau nữa" Sở Diệc Thần khẽ nói.
"Vậy thì còn gì bằng, cảm ơn Sở Tổng đã hiểu cho tôi" Đường Tinh khách khí đáp lại