Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường!


Trong vòng ba ngày, toàn bộ người của Eric và Albert đã tập hợp ở chỗ của Đường Tinh.

Cô tự mình lãnh đạo, nội ứng ngoài hợp, chưa đầy một tuần đã phá tan toàn bộ phân nhánh của Dạ Điêu.
Cả Cao Mỹ Uyên và Khương Viêm đều bị Đường Tinh bắt lại, Thẩm Lương được Đường Tinh tha cho một con đường sống.

Khi Sở Diệc Thần trở về thì Dạ Điêu chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, chưa kịp hoàn hồn, anh đã bị người của Bạch Lan Minh bắt lại.
"Thế nào, dì Cao? Kết cục ngày hôm nay, bà đã từng nghĩ tới kết cục ngày hôm nay chưa?" Đường Tinh cầm một thanh kiếm, khẽ nâng cằm Cao Mỹ Uyên đang quỳ dưới đất lên.
"Con khốn nạn, Sở Diệc Thần sẽ không tha cho mày đâu." Cao Mỹ Uyên nghiến răng.

"Bà nghĩ anh ta nhốt bà dưới ngục rồi mà vẫn còn cứu bà à? Nghĩ xa thế.

Cao Mỹ Uyên, vì bà mà sư phụ tôi chết oan, hai người bạn của tôi cũng lần lượt người chết người biến thành thực vật, tôi sẽ không giết bà đâu, tôi sẽ từ từ giày vò bà đến chết.

Để cho bà biết đua khổ là thế nào." Ánh mắt Đường Tinh sắc lạnh như muốn nuốt chửng người đối diện.

"Cô...! cô định làm gì tôi, tôi cảnh cáo cô...!AAA!!!" Cao Mỹ Uyên kêu như heo nái bị giết thịt.


Trong nháy mắt, một cánh tay của bà ta rơi xuống đất.

"Đau không?" Đường Tinh cười lớn.

"Con điếm, thả tao ra, tao sẽ không tha cho mày đâu." Cao Mỹ Uyên vừa ôm chặt cánh tay bị chặt đứt, miệng không ngừng gào thét.

"Bà nghĩ tôi sợ bà? Người đâu, đem nước muối lên đây, ngâm bà ta vào trong." Đường Tinh ra lệnh.

Rất nhanh, một thùng nước muối lớn đã được đem ra, Cao Mỹ Uyên dù không muốn vẫn bị người cảu Bạch Lan Minh dùn vào trong.

Cánh tay vừa bị chặt đứt của bà ta tiếp xúc với nước muối thì xót đến tận xương tủy, bà ta kêu thét vang trời.

Đường Tinh ngồi trên ghế cười lớn.
"Kêu đi, kêu to lên, bà càng kêu to, tôi càng thích."
Người của Bạch Lan Minh nhìn thấy cảnh này thì run rẩy.


Minh chủ lại quay về dáng vẻ hung tàn ngày xưa rồi lần này không biết có bao nhiêu người phải chết đây.

Sau nửa tiếng để Cao Mỹ Uyên gào thét, Đường Tinh mới ra lệnh cho người kéo bà ta ra.

"Cầu xin cô, xin cô tha cho tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được, không thì cô giết tôi luôn đi, tôi sẽ đền mạng cho sư phụ cô, cầu xin cô giết tôi đi.

Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi hứa sẽ cải tà quy chính, lần sua tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa đâu, cầu xin cô." Cao Mỹ Uyên vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin Đường Tinh.

Quá hung tàn rồi, cô ta có còn là con gái không vậy.

"Lần sau? Bà nghĩ là bà vẫn còn lần sau để tái phạm à?"Đường Tinh dùng kiếm, nâng mặt bà ta lên.

"V, vậy cô muốn làm gì?"
"Làm gì? Hừmm, để xem, da mặt này mịn màng như vậy, đem lột ra làm vỏ há cảo thì tuyệt nhỉ, còn đôi mắt này nữa, băm ra, đem làm nhân bánh, xương cốt đem hầm làm nước dùng, rồi đem cho bà tự ăn, để xem thử...!tự mình ăn thịt mình là cảm giác như thế nào?" Đường Tinh liếm quanh môi.

"Không, cầu xin cô, đừng làm vậy, đừng làm vậy mà..." Cao Mỹ Uyên hoảng loạn.

"Kéo xuống, làm như lời tôi vừa nói, nhớ kĩ, phải để bà ta tự mình ăn hết bát canh ấy, một chút cũng không được để thừa." Đường Tinh hất tay ra lệnh cho người kéo Cao Mỹ Uyên đi khỏi, bà ta gào thét xin tha nhưng Đường Tinh cũng chẳng hề mảy may để ý.

"Tiếp theo, mời Khương Viêm của chúng ta lên sàn nào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận