Sở Tù Người Bị Giam Cầm


Nguyễn Dịch không nói gì thêm, đi theo Du Hàn Xuyên vào phòng thay đồ.
Uông Kỳ Duyệt và Lâm Xu Hảo nhìn nhau cười nhạo, Lâm Xu Hảo đột nhiên nhận ra: "Chậc chậc, không hổ là túi của anh ta lớn như vậy."
"Những thứ này đều là mới, hy vọng nhị thiếu không phiền."
Nguyễn Dịch liếc nhìn Du Hàn Xuyên lấy ra bộ quần áo mới tinh, size giày ngoài ý muốn mà hợp nhau, thời điểm Du Hàn Xuyên chuẩn bị giúp hắn cởi áo khoác, liền khoát tay từ chối: " Không cần."
Du Hàn Xuyên trên mặt có chút xấu hổ nói, " Tôi tưởng ngài đã quen có người làm chuyện này."
Nguyễn Dịch mặc kệ, cởi áo khoác của chính mình, Du Hàn Xuyên tiến lên cầm lấy áo khoác, nói: " Tôi cầm cho ngài."
Nguyễn Dịch nhìn hắn một cái: "Bỏ xuống."
Du Hàn Xuyên hoàn toàn hiểu được ý của Nguyễn Dịch, sắc mặt có chút trắng bệch tóc tai, mãi đến khi Nguyễn Dịch thay quần áo đi ra ngoài, mới bắt đầu thay quần áo của chính mình.
Vừa mặc áo khoác vào, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, một luồng hương thơm ấm áp thổi vào, Uông Kỳ Duyệt chậm rãi đi vào, nhìn Du Hàn Xuyên mới thay quần áo được một nửa.
"Sao lại chậm như vậy?"
Du Hàn Xuyên nở nụ cười: " Lập tức, em..."
Uông Kỳ Duyệt đưa tay sờ lên mặt hắn, nâng đầu hắn lên, cười nói: " Chị bao dưỡng em, chỉ để vui thôi, biết không? Ngoan ngoãn nhìn xem vị trí mình ở đâu, muốn mượn chị leo cao hơn, nghĩ đều không cần nghĩ."
Nguyễn Dịch nhìn ra bên ngoài một chút, phát hiện Hà Sở đang đứng bên cửa sổ, đêm đen bên ngoài làm cho cửa sổ phản chiếu rõ ràng vẻ mặt lúc này, hắn mím miệng nhíu mày.
Hà Sở bước tới, khom người lấy cây lau nhà trên mặt đất, hai cánh tay mặc áo đen gom lại, cánh tay gầy guộc, eo hẹp lấp ló trong chiếc áo yếm rộng, sau đó đứng thẳng người, xoay người.

chung quanh bắt đầu lau sàn nhà, vừa nhìn thấy Nguyễn Dịch thì sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ khẽ mở: "Anh hai, sao anh lại ở đây."
Nguyễn Dịch nhìn Hà Sở, như trước cảm thấy trong lòng có chút đáng thương.
Hắn vẫn luôn chán ghét Omega nhu nhược, nhưng hắn đối với Hà Sở vẫn luôn khác biệt.
Tính khí Nguyễn Dịch thất thường, cảm xúc thì cực đoan, quái dị, đối với Hà Sở vẫn sẽ cảm thấy có chút không đành lòng, bởi vì lần đầu tiên khi nhìn thấy Hà Sở, hắn không phải là Nguyễn Dịch bây giờ, hắn đối với cái này không quen thuộc, cũng không có quan hệ đệ đệ ở lần đầu tiên gặp mặt vẫn như cũ lưu lại trong lòng.
Sự dịu dàng hiếm có này, giống như tình cảm của hắn dành cho Hứa Nghi Đồng, là của hiếm đối với Nguyễn Dịch, hiện tại hắn không nghĩ vứt bỏ.
Hắn đi tới, nhìn Hà Sở vừa mới cao tới ngực, mấy lần trước còn tưởng rằng Hà Sở gầy quá, lúc này mới cởi bỏ bộ quần áo mùa thu lộn xộn, trên người có thể thấy được mạch máu cùng gân cốt, từ cổ áo cũng có thể nhìn ra xương quai xanh của cậu trở lên rõ ràng.
Hắn đột ngột nắm vai Hà Sở, đưa cậu trở lại cửa sổ, nhìn cảnh phố sương mù phía dưới, có mấy người đi bộ, còn có một người qua đường đang hút thuốc, tàn thuốc đỏ tươi rõ ràng đã bị dập tắt.
Dù không nhìn rõ mặt nhưng họ đều biết đó là ai.
Nguyễn Dịch đưa cho cậu chai nước, không có mở miệng.
Hà Sở tưởng sẽ như mấy lần trước, Nguyễn Dịch sẽ không hỏi nhiều, cầm lấy chai nước, uống miếng nước cho nhuận họng, nghĩ xem muốn cùng hắn nói cái gì.
Vốn tưởng rằng Nguyễn Dịch nên đi cùng bằng hữu, nên giả bộ không quen biết Nguyễn Dịch? Nhìn chung quanh chắc chắn không có ai để ý bọn họ, Hà Sở đang định lên tiếng thì nghe Nguyễn Dịch hỏi: " Hà Sở, em có phải đang gặp rắc rối gì không?"
Hà Sở cảm thấy phiền toái nhất chính là củ khoai lang phỏng tay, cậu vẫn luôn cảm thấy không có cảm giác gì, hiện tại nghe lời nói Nguyễn Dịch, liền cảm thấy được chính mình đá văng được gánh nặng có chút đau đớn này.
Cậu nói: " Em.....!Hôm nay anh ấy lại tới tìm em."
Nguyễn Dịch nhìn ngoài cửa sổ hỏi: " Không phải tới tìm em làm hoà sao?"
Điều này nghe có chút khắc nghiệt, nhưng Nguyễn Dịch giọng nói lãnh đạm, chẳng qua là xác nhận mình không có lý giải sai.
Hà Sở mím khóe miệng nói: " Anh ta quấn lấy em.

Bọn em cũng không tốt lắm."
( Đoạn này chắc là nói về mối quan hệ thì phải)
Nguyễn Dịch thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn về phía Hà Sở đang phản bác, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: " Em không định nói cho người nhà sao?"
Hà Sở lập tức nói: " Việc cỏn con này không cần nói cho người khác, hơn nữa đem việc này giao cho cảnh sát cũng không được, mấy ngày tới anh ta vẫn sẽ tìm tới.

Hiện tại anh ta cũng không làm gì được, mà em cũng cách nào khác ngoài việc chờ tốt nghiệp xong chuyển nơi khác sống mà thôi."
Có lẽ là cho rằng chính mình quá nhu nhược lãng phí tâm tư Nguyễn Dịch, Hà Sở nhìn lén Nguyễn Dịch không nói lời nào, cứu vãn lại bầu không khí mà nói: " Em về sau sẽ tránh xa anh ta."
Nguyễn Dịch nhìn đầu tóc cậu, vươn tay xoa đầu: " Tan việc đến tìm anh, anh đưa em trở về."
Hà Sở 9 giờ 30 mới tan sở, nhưng cậu thường làm bài tập một lúc ở phòng làm việc của nhân viên, hôm nay nhìn thấy cậu đang chậm rãi thu dọn đồ đạc, đồng nghiệp cười nói: " Tiểu Sở hôm nay không làm bài tập sao? Đi xem đại minh tinh sao?"
Uông Kỳ Duyệt và bọn họ đến chơi không lâu đã được nhận ra, may mà ở đây rất ít người, càng ít người quấy rầy thời gian riêng tư của người khác, rất nhiều người đang đợi bọn họ rời đi để xin chữ ký hoặc chụp ảnh.
Nhưng vào lúc Hà Sở đi ra ngoài, đại minh tinh đã không thấy bóng dáng, đám người vây quanh xem náo nhiệt cũng rời đi, ngay cả Chung Giang Viễn bên kia đường cũng biến mất.
Hà Sở đứng ở nơi đó đợi một hồi có một chiếc xe ô tô dừng ở trước mặt, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng vai căng thẳng, lên xe nói: "Cảm ơn anh hai."
Nguyễn Dịch vừa rồi đi gặp Uông Kỳ Duyệt cùng những người khác, cũng không có nói chuyện với Hà Sở, còn tưởng rằng chính mình sẽ đi tìm người, nhưng lại không hề nghĩ rằng Hà Sở sẽ ngoan ngoãn đứng dưới đèn đường chờ.

Ở dưới ánh đèn mờ nhạt, Hà Sở trắng nõn sạch sẽ, đeo cặp sách tay mang hộp đàn đoan đoan chính chính, làm cho Nguyễn Dịch tưởng rằng mình đang ở nhà trẻ đi đón người vậy.
Sau khi Hà Sở lên xe, Nguyễn Dịch mở khóa điện thoại di động, đưa cho cậu, nói: "Lưu số điện thoại của em, anh vừa rồi không tìm thấy em."
Sau khi Hà Sở lưu lại số điện thoại di động, rất có mưu mô, bí mật bấm một cái vào điện thoại di động của chính mình, tính toán vừa gọi thì cúp máy.
Chỉ không ngờ rằng điện thoại trong túi của chính mình cũng sẽ đổ chuông.
Khi máy tính cũ trong xe yên tĩnh đột nhiên kêu, Hà Sở run tay, cúp điện thoại trong tay, trả lại điện thoại cho Nguyễn Dịch, có chút ngượng ngùng thừa nhận tính toán nhỏ của mình: “ Em cũng muốn lưu số điện thoại của anh.

"
Nguyễn Dịch: " Em không lưu lại tên sao?"
Hà Sở lấy điện thoại di động tổ tông bảo bối của Nguyễn Dịch ra, lưu tên mình vào, ngẩng đầu lên, Nguyễn Dịch nhìn hắn trong kính chiếu hậu liền cầm đi, nhìn về phía trước mắt con đường rộng mở, thẳng tắp.
Hắn trước kia còn tưởng rằng, Hà Sở bị làm phiền bởi vì mình mang người bắt tên lưu manh kia, nhìn đến di động nhỏ của Hà Sở, hắn đột nhiên nghĩ tới đã từng nhìn thấy Hà Sở mấy lần, liền hiểu được, Hà Sở ở nhà họ Lâm, có lẽ còn tệ hơn anh nghĩ.
Lời Lận Chiêu Hi nói hắn cũng còn nhớ rõ.
Nhưng khi Hà Sở trước khi xuống xe, hắn vẫn là gọi lại cậu: "Hà Sở, anh gần đây sẽ ở trong nước, em nếu cần có thể gọi điện thoại cho anh."
Hà Sở lập tức gật đầu, không nhịn được nở nụ cười, nheo mắt che nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh hai."
Khi Nguyễn Dịch lái xe trở về, hắn cũng không hối hận về quyết định của mình, thậm chí còn nhờ người tìm giúp tư liệu của Hà Sở mà Lận Hồng Tân nhận nuôi trước đây.
Một lúc sau khi trở về, Nguyễn Dịch đọc tư liệu gửi vào hộp thư mà đêm nay hắn cũng mất ngủ để đọc.
Cuộc sống bây giờ không cho Nguyễn Dịch thời gian và cơ hội để trút bỏ những năng lượng dư thừa của mình theo cách mà anh từng làm, và anh thường đợi đến khi thị trường chứng khoán đóng cửa ở bán cầu bên kia mới có thể ngủ ba, bốn tiếng.
Email gửi tối nay đơn giản hơn nhiều so với cuộc sống tình cảm mà anh nhận được từ vị hôn thê của chính mình.
Nguyễn Dịch nhìn thoáng qua, nội dung bên trên không khác gì những gì hắn biết.
Chín năm trước, Hà Sở được nhà họ Lâm nhận làm con nuôi, lúc đó cha cậu vừa mới qua đời chưa đầy ba tháng, hành động của Lận Hồng Tân rất có tâm, mà chuyện này cũng không có tin tức nào khác.
Theo ấn tượng của Hà Sở mà Nguyễn Dịch nhìn thấy, ngoại trừ bị Lận Chiêu Hi tẩy chay, cậu dường như không khác gì con cái nhà họ Lâm.
Nếu như lúc trước Lận Chiêu Hi không có nói những lời đó với hắn, có lẽ hắn cũng không quá để ý tới Hà Sở, hiện tại cũng không để ý tới tình huống của Hà Sở có gì đó không ổn.
Nguyễn Dịch đóng máy tính lại bên cạnh, nhìn chằm chằm một cái khác còn sáng lên trên màn hình giây phút biến hóa chỉ số đường gãy, trong con ngươi có tia huỳnh quang lạnh lẽo, hắn nghĩ, nếu Lận Chiêu Hi nói dối hắn, hắn sẽ giúp Hà Sở một phen.
Về phần Hà Sở, Nguyễn Dịch giờ phút này nghĩ đến Hà Sở sẽ không nói dối.
Gió đêm đung đưa những tán cây thưa thớt, trong tiếng xào xạc, mây đen che khuất nửa vầng trăng lạnh lẽo bị thổi bay.

Một biệt thự trang nghiêm, tao nhã và cây cỏ xanh tươi, bóng đổ trên mặt đất bây giờ đung đưa âm thầm và lặng lẽ với những cành lá lay động theo gió như những bóng ma.
“ Đông.” Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ phòng tiện ích đã đóng cửa, và một tiếng “ Đông” khác vang lên.
“ Ô ô!” Hà Sở bị che miệng, không thể phát ra tiếng, dùng sức nên đập đầu vào cửa, phát ra một tiếng yếu ớt, đồ trong cặp sách dưới chân văng tung tóe trên sàn.
Sự chênh lệch về kích thước và sức mạnh khiến cậu bị ép chặt vào cửa, điều tuyệt vọng hơn nữa chính là chất cồn kích thích pheromone của Alpha, con ngươi đối diện với khuôn mặt của Lận Hồng Tân co rút kinh hãi.
“Sao hôm nay bạn trai không đưa con về?” Lận Hồng Tân không cần cậu trả lời, véo cằm không cho cậu phát ra tiếng, vẻ mặt u ám, như đang dạy dỗ một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hà Sở đóng sầm cửa cũng không có ích lợi gì, hắn nói tiếp: " Hà Sở, ngươi gần đây không khiến cho người khác yên tâm nổi, bố hôm nay đặc biệt đi tìm bạn trai của con."
Hà Sở trợn to hai mắt, nhưng mà cậu đã hiểu thì quá muộn, Chung Giang Viễn cái gì cũng biết, Lận Hồng Tân cũng vậy.
" Con như vậy cũng không làm cho người khác bớt lo.

Kết bạn lung tung, còn gạt chúng ta."
Giọng điệu của anh ta giống như đang dạy một đứa trẻ, nhưng hành động của anh ta dường như đang trừng phạt một sủng vật không nghe lời, đem người ấn xuống đất, đầu gối tàn nhẫn đè sau eo, lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng Hà Sở, túm lấy tóc cậu mạnh mẽ khiến cậu nuốt xuống viên thuốc ấy.
Hắn nuôi Hà Sở nhiều năm như vậy, nhưng thật ra cũng không thích đứa con nuôi này cho lắm, nếu Hà Sở không giống như bây giờ, có lẽ đã chơi vài lần mất hứng, nhưng Hà Sở chưa bao giờ đồng ý, kháng cự của cậu trở thành lạc thú mà Lận Hồng Tân càng thêm hưởng thụ, cũng làm Lận Hồng Tân càng hưởng thụ bộ dáng tuyệt vọng của cậu.
Sau khi nhìn thấy Hà Sở nuốt thuốc, Hận Hồng Tân buông tha cho hắn ngã xuống đất, chờ đến khi thuốc phát huy tác dụng, Hà Sở không có người tới cứu, chỉ có thể cầu xin Lận Hồng Tân.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhị ca ca chỉ là có cá tính + lãnh đạm tí thôi ( không phải).

Moah moah~
(*^3^)/~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui