Đánh dấu omega vị thành niên là phạm tội, nhưng trợ giúp omega ở kỳ động dục là trách nhiệm của Alpha.
Người như vậy thường thích Omega trẻ tuổi, non nớt, uống thuốc kích thích kỳ động dục tới cũng là thủ thường thấy của bọn họ.
Trước giờ hắn đố kị Alpha của Hà Sở, Alpha đối với Omega của mình cực kì mẫn cảm, nếu ngửi thấy mùi pheromone mà Hà Sở không nên có, đối với Lận Hồng Tân mà nói, quá mạo hiểm.
Hiện tại thì tốt rồi, Hà Sở cái gì đều không có, không có người nhà để ý, cũng không có người yêu để bảo hộ cậu, một Omega như vậy chỉ có thể mặc người tùy ý đánh dấu, đùa bỡn.
Tác dụng của thuốc nhanh hơn hắn tưởng rất nhiều, ngay sau đó mùi pheromone ngọt ngào của Omega lan tỏa trong không khí, dục vọng phá đi khuôn mặt tôn nghiêm của hắn, Lận Hồng Tân nhéo cằm Hà Sở, định hôn lên.
“A!” Đau đớn kịch liệt cùng máu chảy ròng ròng làm cho Liệt Hồng Tân theo bản năng che cổ, hắn cảm giác được trên tay có máu.
Hà Sở mặt đầy máu bụi đứng dậy thở hổn hển, tay đầy máu tươi cầm vũ khí vừa động thủ.
Hà Sở nhìn hắn không chớp mắt, cậu hẳn là kinh hãi, sắc mặt trắng bệch trong không gian mờ mịt ánh sáng, trong chốc lát, Lận Hồng Tân cảm thấy cậu sẽ dùng đồ vật trong tay mà giết chính mình.
“Hà Sở!” Lận Hồng Tân che cổ mình lùi về sau, mất máu khiến chân hắn lạnh ngắt, suýt chút nữa không đứng dậy được.
Hà Sở thu dọn đồ trên đất, liền mở cửa chạy đi.
Cậu mở cửa sau trước, nhưng đôi tay hoảng loạn không mở được khóa an toàn cửa sau, cậu lập tức chạy về phòng mình, thời điểm đóng cửa, tay cậu vẫn luôn nắm chặt nắm cửa liền buông xuông, trên tay nắm dính đầy máu của cậu và Lận Hồng Tân.
Cái lon nhôm trước đây cậu cắt, định làm mô hình một cây đàn vi-ô-lông, mới dán hai miếng lại với nhau, miếng nhôm cứng và sắc hơn trước đã cứu cậu.
( Ôi cái chai nước chồng ẻm cho tính tái chế thành móc khoá ư, nhờ việc simp chồng mà ẻm thoát khỏi bi kịch )
Cậu nằm xuống trước bồn rửa mặt, tuyệt vọng ôm cổ họng, trước mắt đều biến thành màu đen, ngồi bệt xuống đất như mất hết sức lực.
Cậu không nghĩ ngợi gì, cũng không cảm thấy đau đớn, thậm chí không sợ hãi, chỉ hy vọng Hận Hồng Tân sẽ chết ở đó.
Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa, sau đó có người mở cửa, Hà Sở vừa ngẩng đầu lên, một cái tát giáng xuống mặt, nóng rát và đau đớn.
Ánh mắt hận ý của Lận thái thái rơi vào trên người cậu, bộ đồ ngủ bằng lụa dính máu của Lận Hồng Tân: " Hà Sở, cậu ở nhà tôi nuôi không nổi, cút đi."
Một giây sau khi tim Hà Sở ngừng đập, bà lại tiếp tục giọng điệu bình thường không vội vàng ngăn cản Hà Sở: " Bây giờ cậu không cần đi, tôi đã tìm được nhà cho cậu rồi, chờ đến ngày mai sinh nhật của Tiểu Hi qua rồi, cậu liền dọn vào ở, đừng để người khác nghĩ rằng chúng tôi đối xử tệ với cậu.
"
Như thể cả bảy hồn sáu vía đã trở lại trong cơ thể cậu, một cơn ớn lạnh từ cơ thể cậu, cậu nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi mắt đỏ hoe và nói: " Không cần, tôi..."
" Hà Sở, chúng tôi không nuôi người không ra gì.
Tuy rằng cậu không biết ơn, nhưng cũng là chúng tôi dạy dỗ cậu.
Nhìn cậu hại chồng tôi xem, giống như lời cậu nói sao."
Nơi này mỗi người đều đang hỏi Hà Sở giống lời nói sao?
Ở đây mỗi người đều hỏi Hà Sở giống như lời nói sao? (?)
Chính là cậu.
(?)
( Hai câu trên tôi đéo hiểu cái vẹo gì đâu)
Hà Sở như đứng trong lồng kín gió không thấy ánh sáng, chung quanh cũng không nhìn thấy gì, cố nén nước mắt nói: " Tôi sẽ trả lại."
Cậu có thể trả lại tất cả tiền và những thứ mà nhà họ Lận đã bỏ ra để nuôi cậu.
“ Cậu nên trả.” Lận Thái Thái đi ngang qua cậu, giọng nói nhẹ nhàng nữ tính, “ Ngày mai cậu không cần phải đi học.
Tiểu Hi tổ chức sinh nhật ở nhà, không có ai đón cậu.
Sinh nhật kết thúc liền đưa cậu đến nhà mới."
Lận Chiêu Hi ở trong phòng trên tầng hai, nhìn thấy chiếc xe tối nay đưa Hà Sở trở về, là của Nguyễn Dịch.
Nguyễn Dịch đối với tất cả mọi người không nóng không lạnh, đối xử với Hà Sở cũng không hơn là bao, thậm chí ở với bọn họ càng dài, thì nói càng nhiều.
Nhưng nếu Hà Sở thì không được.
Hà Sở không thể được một chút nào.
Lận Chiêu Hi vội vàng chạy xuống lầu, anh nghĩ kĩ, thậm chí còn muốn Hà Sở cút đi, cậu sẽ giả bộ đáng thương, nửa đêm nhất định có rất nhiều người muốn tới đón cậu.
Khi Lận Chiêu Hi bước xuống cầu thang, chạy ngang qua dãy hành lang ngắn ngủi, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không ngờ lại nhìn thấy cha mình đang bịt miệng và mũi của Hà Sở, lôi anh vào phòng chứa đồ.
Không giống như những gì anh thấy nhiều năm trước, lần này anh nghe thấy tiếng giãy giụa nhỏ, tiếng đập cửa yếu ớt như gõ vào thái dương của Lận Chiêu Hi, anh gần như không thể nhúc nhích, dựa vào tường mà nôn khan vào hai tiếng.
Anh đứng thẳng dậy, chạy tới khóa cửa sau rồi trở về phòng, ngồi trên giường tay chân lạnh ngắt, vùi mặt vào tay không biết khóc hay cười.
Khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, anh lập tức nhảy ra khỏi giường và mở cửa, sau đó biết tin bố mình bị thương.
Anh không muốn đi xuống xem, đợi đến khi tài xế đưa ba anh rời đi, anh mới mặc đồ ngủ bước xuống, nghe thấy mẹ kêu người hầu lấy điện thoại của Hà Sở, nhìn về phía cửa.
Lận Chiêu Hi dựa vào tường hít sâu một hơi, thất vọng tràn ra.
“Tiểu Hi, con bị đánh thức à?” Người mẹ đi tới chậm rãi nắm lấy tay cậu.
" Có chuyện gì vậy mẹ?"
" Không sao đâu, bố bị xây xát, chị gái con cùng bố vào viện rồi."
Lận Chiêu Hi gật đầu với mẹ rồi trở về phòng: " Mẹ ngủ ngon."
Đóng cửa lại, Lận Chiêu Hi lôi trong ngăn kéo ra một túi trong suốt, trong đó có hai viên thuốc nửa viên màu trắng, mà anh tìm thấy chúng trong phòng làm việc của Lận Hồng Tân vào lần trước anh tìm chìa khóa.
Anh tra Internet xem loại thuốc có ký hiệu "ω" là gì.
Ban đầu nó được dùng để điều trị chứng rối loạn phát triển tuyến thể của Omega.
Dùng một lượng nhỏ có thể thúc đẩy sự phát triển của tuyến thể và có thể dẫn đến kỳ phát tình.
Sau đó, nó được liệt vào danh sách cấm, sau khi phát hiện sử dụng không có liều lượng, và bây giờ rất khó để mua được thuốc thông qua các nhà thuốc chính quy.
Lận Chiêu Hi mua hai viên với giá cao.
Trước đó, anh ta cũng uống từ từ một viên vào trong nước.
( Ý là một viên này LCH uống từ từ để thuốc tác dụng chậm ấy.)
Cũng không biết nó có thực sự hữu dụng hay không, anh vẫn đang phát dục, anh so với trước đây ngửi được tin tức tố rõ ràng hơn, vừa rồi ở dưới lầu, anh thậm chí còn ngửi thấy tin tức tố của bố mình, có ý chinh phục và ham muốn tình dục rõ ràng.
Trong nháy mắt, thân thể Lận Chiêu Hi như bị cái gì đó đánh thức, sau đó liền cảm thấy cảm thấy bọn họ ghê tởm.
Hiện tại nhớ tới, anh vẫn như cũ cảm thấy ghê tởm.
Trước đây anh không tin vào thiên tính của Omega, nhưng giờ anh thấy điều đó thật buồn cười và cảm thấy có một sự phấn khích khó tả.
Lận Chiêu Hi nắm chặt cổ tay, nhìn thứ trong tay, quyết định tặng cho Hà Sở một món quà lớn.
Sự bất an của Phương Du Ân ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn khi thấy những cuộc gọi chưa được trả lời.
Hắn và Hà Sở gặp nhau khi trường học tuyển chọn thành viên ban nhạc giao hưởng, hắn còn tưởng rằng Hà Sở trắng nõn tốt bụng cũng phải giống hắn, ở trong một nhà bình thường hạnh phúc, hoặc là ở trong một gia đình tốt, mới có thể nuôi nấng một người hiền lành, ôn nhu mà lại an tĩnh đến như vậy.
Hắn đặc biệt thích Hà Sở, cho dù là học khác lớp, hắn ngày nào cũng đến tìm Hà Sở, thông thường buổi trưa Hà Sở thường ngủ trên bàn, Phương Du Ân cho rằng cậu rất đáng yêu khi cậu ngủ, "A Sở A Sở" gọi một tiếng, liền kéo cậu dậy đi ăn cơm trưa.
Bữa trưa do Hà Sở mang đến rất phong phú, cậu cũng rất hào phóng, lần nào cũng đều chia phần của mình cho Phương Du Ân.
Lúc đó Phương Du Ân nghĩ chuyện tốt nhất khi bắt đầu nhập học chính là gặp được Hà Sở.
Giá như cậu không phải nhập viện vì dị ứng thuốc.
Hắn vẫn nhớ loại thuốc mà bác sĩ đã nói, tên trước đây "ω" là Figo, sau này bị hiệp hội Omega chỉ trích vì nó giống với tên vật tổ trong thần thoại ở thời đại lịch cũ nên đổi thành "ω", vừa biết liền biết là thuốc chuyên dụng cho Omega.
Tuy nhiên, một Alpha chưa được huấn luyện không thể chống lại Omega trong thời kỳ động dục, vì vậy " ω" thậm chí còn hiệu quả hơn Alpha, nhưng rất ít Alphas nói rằng họ cần loại thuốc hỗ trợ cho kỳ phát tình.
Nhưng đối với Beta không có tuyến thể, thuốc này không có tác dụng chút nào, thậm chí còn rất có hại.
Lời của bác sĩ cho biết hiện tại loại thuốc này hầu như không được dùng trong điều trị của Omega, mà ở những nơi khác, có một loại thuốc rất phổ biến là thuốc thúc chín.
Sắc mặt cha tối sầm, cho rằng con trai mình gặp phải người không đứng đắn, Phương Du Ân giải thích, hẳn là bạn của hắn đang uống thuốc.
Bởi vì Phương Du Ân ăn rất ít nên mới nổi mẩn đỏ ngứa ngáy khắp người, mặt mũi sưng tấy rất nhiều, nghỉ ở nhà ba ngày mới tới trường, sau đó quan tâm hỏi thân thể Hà Sở có ổn không.
Đồ ăn đổ ra, Hà Sở nôn thốc nôn tháo, hết thảy ảo ảnh điêu khắc dần dần tróc ra, Phương Du Ân có chút thở không nổi, đi tới hỏi Hà Sở làm sao vậy, lại thấy Hà Sở khóc, về sau nhiều lần, hắn đều thấy giọng Hà Sở khàn đi.
Trong lúc giáo viên còn ở trên bục giảng, Phương Du Ân đột nhiên đứng lên nói: " Thưa thầy, em bị ốm."
Hắn chạy ngay ra khỏi trường, đi đến vài con phố mà Chung Giang Viễn thường ở cùng nhóm bạn, liền thấy Chung Giang Viễn đang ngồi xổm ở ven đường hút thuốc cùng bạn bè.
Không phải là Chung Giang Viễn.
Phương Du Ân càng sợ.
Nhưng hắn lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, hắn đến tiệm mua một con dao gọt hoa quả và băng dính trong suốt, dán miếng băng keo trong suốt lên đó, sau đó đứng đợi bên ngoài trường học, đợi Omega -- một học sinh trung học khoa quốc tế tan học, đưa cho anh ta một lá thư.
Hắn đã từng nhìn thấy Lận Chiêu Hi kiêu căng ngạo mạn, vừa nhìn thấy Lận Chiêu Hi đi ra, lập tức bước tới.
Đọc truyện hay tại _ T R U М t r u y e И.
V N _
Lận Chiêu Hi hôm nay tổ chức sinh nhật, khi vừa bước ra khỏi cổng trường, hai người bạn bên cạnh đã giúp anh cầm quà người khác tặng cho mình.
Vẻ ngoài điển trai, gia đình giàu có khiến anh rất nổi tiếng trong số các bạn cùng lứa tuổi, và tính tình của anh rất dễ làm quen với những người xung quanh.
Lận Chiêu Hi kêu bạn mình lên xe trước, nói: " Tớ đi lấy quần áo, hai cậu về nhà tớ trước đi."
Anh đang định lên một chiếc xe khác thì có một người đàn ông chạy tới, "Chờ đã, Hà Sở đang ở đâu?"
Lận Chiêu Hi liếc nhìn Phương Du Ân, nhớ tới người này là bạn của Hà Sở, cười nhạo nói: " Ai biết được."
"Hôm nay cậu ấy không đến trường, cậu ấy bị ốm sao?"
Lận Chiêu Hi nghiêng đầu vô tội nhìn hắn, nói: " Cậu có chuyện gì?"
Phương Du Ân tiến lên một bước nói: " Tôi biết cả nhà cậu đều là biến thái, các người nhất định sẽ bị trừng phạt, tôi không tìm được cậu ta, tôi nhất định sẽ gọi cảnh sát."
Sắc mặt Lận Chiêu Hi ngây ra một lúc: " Cậu có biết nhà tôi là ai không? Thật buồn cười, nhà tôi xảy ra chuyện gì vậy, nếu cậu nói nhảm, tôi sẽ cho cậu biết quả báo là gì.".