Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Từ Tiểu Thiêm mặt không chút thay đổi lướt qua cậu buông một câu: “Sau này đừng có hối hận.”

Tần Tuấn nhìn cậu ra rời đi, cười cười,  cậu nhóc phục vụ đứng cạnh liều mạng vừa nhìn cậu vừa nói: “ Ông chủ bé, gã này mắt ngước tận trời, có thể nhìn đường mà đi sao?”

Cậu nhóc vừa nói dứt lời, không biết sao Từ Tiểu Thiêm vốn đã bước đi xa đột nhiên bị dội nước lạnh ướt từ đầu đến chân.

“Á, á,á....” Cậu ta hít đủ ba hơi dài, thấy Tần Tuấn đang nhìn, cười lấy lòng: “ Uông Uông ông chủ lớn có nói, lúc về sẽ thưởng tiền cho tôi mà.”

Cách họ mười thước bên  kia là một cửa tiệm cắt tóc gia đình, thật thiếu đạo đức quá, trời lạnh lại bị dội nước lã, làm mất phong thái đô thị.

Đương nhiên, Tần Tuấn cho rằng, rất có thể cô bạn gái bé bỏng của cậu nhóc phục vụ kia ra tay, vì tìm mãi không ra được nguyên nhân nào khác.

Nhìn xem, cô bé kia khóc lóc chạy vội từ trên lầu chạy xuống, tay cầm khăn lau ướt sũng nước thế kia, nhìn thật khả ái lương thiện....

Thói đời vẫn là đến cuối cùng, thế giới này có thể cứu vãn được nữa không?!  Ông lão Tần Tuấn thở dài cảm thán, lê bước chân già nua hướng về phía khách đang bước vào.


Uông Uông à, trả thù cũng đâu cần đến mức đo, chạy tít đến tận nước Mỹ ngàn dặm để phẫu thuật mà còn bắt cậu ngày nào cũng trông chừng quán cà phê này.

Tần Tuấn buổi tối lại mất ngủ.

Trước kia cậu mất ngủ, bác sĩ điều trị kê thuốc bắt cậu phải thả lỏng tinh thần, kết quả càng uống kết quả càng suy giảm, uống nhiều giờ cũng thành vô dụng.

Có một lần đến vài ngày cậu không ăn không ngủ, kết quả Uông Uông nghĩ cậu muốn tự sát, lại tặng thêm vài cú đấm cú đá.

Đem cậu dạy dõ một chút mới có thể tốt lên như vậy đây.

Sau đó thì giấc ngủ cũng tốt lên, nhưng thói quen mất ngủ cũng không sửa hết được, thỉnh thoảng lại có những cơn mất ngủ.

Giống như mấy ngày nay vậy, cứ nghĩ tới Uông Uông đang phẫu thuật,  lại muốn cúng thất tuần loạn nháo cả lên, lại bắt đầu không ngủ được,  hơn nữa cũng không thể ở nhà luyện đánh bao cát  cạn kiệt sức lực đến mức không thể nghĩ ngợi được gì nữa, đành phải cố nhắm hai mắt đến sáng vậy. Cậu thức dậy sớm hơn người khác rất nhiều, phục vụ cũng chưa đến nên cậu trực tiếp làm vệ sinh quán luôn.

Từ Tiểu Thiêm đi rồi thì đến ngày hôm sau Tiếu Văn Tiến đến.

Tần Tuấn nhìn bạn tốt cùng trường trước loa vẫn luôn nhiệt tình như vậy. pha trà điểm tâm bảo phục vụ mang đến bàn.

Tiếu Văn Tiến nhìn cậu có vẻ vội vã lắm, đến cuối cùng mới ngồi xuống đối diện cậu, uống liền mấy ngụm nước mới nói: “ Chuyện giữa cậu và Từ sư huynh, tôi vốn là người ngoài cuộc cũng không nên nhiều lời, nhưng mà.... Từ sau khi cậu đi rồi, thân thể anh ấy rất không tốt, bệnh đau nửa đầu trị mãi không hết, bây giờ bệnh đến mức làm người ta không đành lòng nhìn.”

Tần Tuấn nghe xong, ngưng một chút nói: “ Tìm mấy phương thuốc cổ truyền đi, nghe nói dùng rất tốt.’

Cậu nói chuyện nhưng nửa thân người vẫn dựa hẳn vào ghế, có chút lười nhác, một đêm không ngủ căn bản không có mấy sức lực, nhưng Tiếu Văn Tiến muốn cùng cậu nói chuyện về Từ Đằng Đào, cậu đành dồn ý chí mạnh hơn.


“Cậu cùng anh ấy, thật sự không còn cách khác?” Tiếu Văn Tiến thăm dò.

“Đã  chia tay.” Tần Tuấn cười cười, “Anh cũng biết đấy, tôi là người rõ ràng mà.”

“Đã gặp Từ Tiểu Thiêm chưa?” Tiếu Văn Tiến lại hỏi.

Tần Tuấn hơi gật đầu, Tiếu Văn Tiến chần chừ một chút mới nói: “ Sư huynh vẫn xem cậu ta là một cậu bé, nghe nói...  nghe nói ....”

Anh hơi ngước nhìn lên Tần Tuấn, phát hiện trên gương mặt cậu một tia tò mò cũng không có, vẻ mặt lười biếng, nói đùng hơn là không hề để ý đến.

“Nghe nói sư huynh nhận nuôi cậu ta là vì lúc đo cậu ta sợ hãi vì nhìn thấy cha mẹ chết trước mắt mình, anh ấy sợ cậu bé thương tâm quá nên mới...” Tiếu Văn Tiến nhìn Tần Tuấn bất động, không nói thêm gì nữa.

“Cậu ta lúc ấy rất đáng thương, nghe nói là sợ tới mức nhiều năm khó ngủ ngon.” Tiếu Văn Tiến thở dài: “ Cho nên sư huynh mới dùng nhiều tâm tư đến thế.”

“Ừ.” Tần Tuấn hơi gật đầu.

“Đương nhiên...... Khi đó, vì nguyên nhân này của cậu ta nên sư huynh có hơi lơ đãng với cậu, cũng lạ là anh ấy không nói rõ với cậu, vốn anh ấy muốn nói với cậu nguyên nhân nhận nuôi cậu ta, nhưng mà vì Từ Tiểu Thiêm, cậu ta... không muốn người khác biết được chuyện của mình, sư huynh nhìn cậu ta thật sự đáng thương quá nên mới đáp ứng, lúc này mới...” Tiếu Văn Tiến nặng nề thở dài.


Tần Tuấn nhìn người thuyết khách này, cười cười, có chút tự giễu: “ Tôi không trách anh ta.” Có cái chuyện gì đâu, chính cậu còn không cảm thấy anh ta làm sai điều gì, anh là người tốt.

Cậu lắc đầu nói: “ Vốn không có gì oán trách...” Khóe miệng cậu nở ý cười thản nhiên, giống như chẳng có việc gì nói: “ Chia tay chính là vì không có cách nào ở cùng một chỗ, vốn không thích hợp, tôi không nghĩ quyết định cứ tra tẫn lẫn nhau là tốt.’

“Lại nói, sự tình cũng qua lâu rồi, vật đổi sao dời, tôi không trách gì anh ta, nói nguyên nhân này cũng không có ý nghĩa gì...” Tần Tuấn ngồi thẳng người lên một chút, thành khẩn nói: “ Nhưng mà vẫn thật sự cám ơn anh vẫn quan tâm chúng ta như thế.”

Tiếu Văn Tiến là một người hào sảng tùy tiện, đâu phải đối thủ của Tần Tuấn vốn đã tu luyện đến mức mặt không đổi sắc, bị cậu nói như vậy, cái ý nghĩ muốn khuyên bọn họ tái hợp lại không biết làm thế nào thốt ra miệng được.

Tiếu Văn Tiến vừa đi, Tần Tuấn cảm thấy đầu mình cũng đau hơn, đem cửa hàng giao cho nhân viên, lên lầu, vừa đến cầu thang nhỏ hẹp chân tay mất hết khí lực ngã xuống, cậu cắn răng đúng lên, cảm thấy bản thân không còn chút sức nào bước tiếp, đành thuận theo mà ngồi xuống bậc cầu thang rộng, đánh trống lảng cười: “Còn không bằng không biết.”

Đã biết, càng khó khăn hơn..

Đối phương có nhiều lý do như vậy, mà chính cậu là tìm không ra một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận