Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Dù cho Từ Đằng Đào vẫn hay lui tới thường xuyên nhưng kết giao giữa hai người vẫn giới hạn trong quán cà phê mà thôi. Tiết trời ấm áp hơn, nhiệt độ cũng từ lạnh lẽo dần tăng lên, cơn bão đã qua, cơ thể Tần Tuấn cũng bắt đầu khỏe hơn nhiều.

Xuân hàn là quãng thời gian khó vượt qua nhất, không khí thật lạnh lẽo, vết thương trước kia không thể không lên cơn đau đớn theo mùa. Lúc trước, Tần Tuấn không bao giờ dám ra khỏi nhà, mỗi ngày đều nằm nghỉ trên giường trong khoảng thời gian này.

Nhưng việc của quán cà phê không thể bỏ mặc, Đái Hải lại là người bạn mặt nóng tâm lạnh không thể không quản, Tần Tuấn đành cắn răng chịu đựng, đem máy điều hòa bật cao hơn một chút, lại uống thêm vài viên thuốc giảm đau, cả ngày giống như chẳng có vấn đều gì vẫn tiếp khách đều như thoi, Từ Đằng Đào cũng đến lúc đó.

Tần Tuấn nhẫn nhịn thành thói quen, khiến người ta không cách nào nhìn ra được sự khác thường.

Nhẫn nại thêm vài ngày, rồi qua  vài ngày nữa Uông Uông cùng người đàn ông của cậu cũng sẽ quay về.

Có một ngày, Từ Đằng Đào đội mưa đi vào quán cà phê, trong thành mới mở một nhà hàng mới, là đầu bếp nổi tiếng làm chủ, những kẻ sành ăn  trong thành đã xếp hàng chờ lượt chật như  nêm ở ngoài, mà Từ Đằng Đào với đầu bếp nổi tiếng này lại có chút giao tình,  đặt được một phòng lớn, mời Tần Tuấn với mấy  cậu phục vụ cùng nhau qua thưởng thức.

Tần Tuấn muốn từ chối, nhưng đúng lúc đó cậu nhóc phục vụ nghe thấy hai người nói chuyện, ánh mắt cực kỳ hưng phấn mãnh liệt nhìn ông chủ nhỏ, bạn gái của cậu vốn đã kêu gào muốn nếm thử một lần, điện thoại cũng đã gọi đến nhà hàng rồi.


Tần Tuấn không đành lòng làm cậu bé thất vọng, chấp nhận rồi đi xuống.

Quán cà phê  đóng cửa sớm, Đái Hải đi xuống dưới, lúc đến cửa cầu thang liền lấy điếu thuốc ra châm, cậu nhóc phục vụ trung thành và tận tâm đang cố sức ngồi xổm lấy khăn hì hục lau bụi bẩn.

Đái Hải hơi giương khóe miệng lên, ý cười trêu tức cậu, nhưng cũng có chút thoải mái.

Tần Tuấn ở bên cạnh nhìn bọn họ cười, “Dọn dẹp một chút thôi, chúng ta đi nào.”

Từ Đằng Đào đang ngồi trên xe mới, vẫn là một kiểu xe trước kia.

Tần Tuấn ngồi ghế trước, nuốt vội vài viên thuốc, không khí ẩm ướt vẫn khiến xương cốt do lần thương nặng trước kia âm ỉ đau, cậu cố hết sức bỏ qua nhưng vẫn không chịu vực được nhiều  tinh thần.

Bạn gái của cậu phục vụ vô cùng vui vẻ,  cứ luôn miệng gọi Tần Tuấn là “Ca,ca.”, hỏi cậu hôm nay cô bé mặc có đẹp không.

Đúng là cô nhóc thiện lương, Tần Tuấn thật sự thích dáng vẻ tràn đầy sinh khí đó, quay đầu nhìn một lượt mới gật đầu nói: “ Đẹp, đẹp lắm.”

Cậu nhóc phục vụ ngồi cạnh dáng vẻ cũng bừng bừng nói: “ Em mặc gì cũng đẹp, anh đã nói rồi mà.”

Trong mắt cố gái chỉ còn mỗi cậu nhóc, ý cười dạt dào, ngẩng đầu lên, ghé đầu lên vai cậu nhóc, hạnh phúc vô cùng, có niềm vui vẻ rất đơn thuần.

Tần Tuấn hạ mắt xuống, nở nụ cười, tình cảm chân thành tha thiết luôn dễ dàng làm người ta động lòng, mặc kệ là xảy ra ở bất kỳ loại người nào trên đời.


Mà người trưởng thành, không cách nào tránh được, tình yêu đẹp đẽ, cho dù từng có nhưng đến cuối cũng sẽ bị vỡ nát.

.

Thời khắc đó Tần Tuấn cảm thấy có chút tiếc nuối,  vẫn ngốc ngốc ngu ngu yêu người cũ, thật sự là đáng tiếc.

Chính mình thuận theo tự nhiên mà trở thành người mà bản thân có chút bất lực.

Lúc xuống xe, hai xe có tổng cổng chín người ngồi cùng một bàn lớn, cả đám phục vụ trong quán đều là thiếu niên thanh xuân nên trong phòng tự nhiên náo nhiệt, điểm tâm mang lên chỉ mới là dưa với hoa quả mà cũng làm cả đám ăn đến không còn mẩu vụn.

Tần Tuấn đang nghe bọn họ đùa giỡn, điện thoaị đặt trên bàn bang lên, Từ Đằng Đào đưa cho cậu, Tần Tuấn thấy là Uông Uông gọi.

“Đang ở đâu?” Uông Uông hỏi cậu.

“ Ăn cơm bên ngoài.”


“Chạy lung tung ít thôi ….” Bác gái Uông Uông bên kia tức giận: “ Cậu đem mọi chuyện trong quá cho mấy nhóc phục vụ đi, quay về nhà của cậu đi, dọn dẹp cho sạch sẽ, đừng có mà lười biếng.”

“Biết, biết rồi......” Tần Tuấn gật đầu liên tục, cách Từ Đằng Đào xa xa một chút: “ Cậu mau về nhanh đi, tôi cần nghỉ ngơi nhanh chút, Uông Uông à, tôi làm lụng vất vả muốn chết được, cậu mau về cứu vớt tôi đi.”

Nói xong, cúp điện thoại, nhìn Đái Hải nói: “ Ngày mai đem đồ đạc về nhà tôi nhé, anh xem còn cái gì không thì mang hết đi, phòng tôi lớn lắm, để được hết.”

Từ Đằng Đào lúc này mới hỏi, “Phải chuyển nhà à??”

Tần Tuấn nhìn anh có chút do dự, cười cười gật đầu: “ Uông Uông trở về, tôi cũng phải về nhà ở mà.”

Cậu cười đến bình thản lẳng lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận