Chúc Trì siết chặt đôi tay nhỏ, vô cùng đáng thương, hy vọng có thể nhanh chóng vượt qua được thời điểm này.
Bà chủ Tống nhìn Chúc Trì rõ ràng không giỏi ăn nói nhưng vẫn cố gắng nói ra câu gì đó, đáy lòng đã mềm nhũn.
Nhưng bà nhanh chóng tiếc nuối nghĩ, hai đứa nhỏ này, một đứa sợ người giống như sóc con, một đứa lại luôn kiêu ngạo luôn muốn đuổi người ra khỏi cửa, sẽ rất khó để hai đứa trở thành bạn bè.
Thật đáng tiếc, bà thực sự hy vọng Tống Thần Dật có thể có một người bạn ngoan ngoãn mềm mại ở bên cạnh, không chừng còn có thể làm giảm đi tính khí ngang ngược này.
Ai ngờ giây tiếp theo, Tống Thần Dật vẫn luôn im lặng giống như đã phát hiện ra được của quý, đôi mắt sáng lấp lánh, chỉ tay vào Chúc Trì nhút nhát đang trốn phía sau mẹ, mạnh mẽ nói: “Con muốn cậu ấy làm vợ của con!”
Chỉ một câu, đã khiến tất cả mọi người khiếp sợ đến mức không nói nên lời, mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt cực kỳ giống nhau.
Trong đó, Chúc Trì là người bối rối nhất.
Câu nói đó, hình như là của cậu mà.
Sau khi bà Tống trải qua cơn khiếp sợ xong, thì nhìn lại dáng dấp của Chúc Trì, cũng chợt tỉnh ngộ.
Chắc chắn Tống Thần Dật thấy tóc của Chúc Trì dài hơn những bé trai khác một chút, nên mới nhận nhầm cậu thành một bé gái.
Sau khi hiểu rõ nguyên cớ trong đó, bà Tống nhanh chóng giải thích với Tống Thần Dật: “Con hiểu lầm rồi, Tiểu Trì là bé trai, sao có thể làm vợ con được chứ!”
Tống Thần Dật mở to đôi mắt sáng ngời, hoàn toàn không đi theo mạch suy nghĩ của bà Tống, mà còn hỏi ngược lại: “Vì sao bé trai không thể làm vợ được?”
"Chuyện này! ”
Bà Tống cảm thấy cực kỳ khó đối phó với những đứa trẻ tầm tuổi này, nên phải vắt óc nghĩ ra một lý do: “Vậy con nghĩ xem nếu để Vương Hằng làm vợ con, thì sẽ như thế nào?”
Vương Hằng là bạn của Tống Thần Dật, cũng là bạn cùng lớp của nhóc, là một bé trai hấp tấp bộp chộp, cả ngày cứ chạy sau mông Tống Thần Dật suốt.
Tống Thần Dật nghiêm túc tự tưởng tượng một chút, rồi rất nhanh trên mặt đã hiện vẻ chán ghét mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Trong lòng bà Tống vui vẻ, cảm thấy ví dụ chứng minh mà mình đã nêu ra đúng là chuẩn không phải chỉnh, thế mà thật sự thuyết phục được thằng nhóc này.
Không ngờ Tống Thần Dật đã nhanh chóng phân tích rõ ràng rồi phản bác nói: “Vương Hằng là bạn, còn vợ là vợ, sao có thể giống nhau chứ?”
Bà Tống: “! ”
Không phải, con nên đi biện hộ đi, nhân tài quái dị không được trọng dụng trong nhà chúng ta đâu.
Nói tóm lại, bọn họ một người tranh, một người cãi, trông cực kỳ hỗn loạn.
Chúc Trì đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ thì âm thầm hạ quyết tâm, trong tuần này nhất định phải nghĩ cách cắt phăng mái tóc của mình đi, nếu không thì, Tống Thần Dật sẽ tiếp tục cướp lời của cậu mất.
Khi còn nhỏ nguyên chủ sợ nhất là cắt tóc, do cậu ta nhìn thấy cây kéo sắc bén trong tay thợ cắt tóc đã run cầm cập rồi, huống chi là nó còn đùa nghịch trên tóc cắt tới cắt lui, ngộ nhỡ thợ cắt tóc run tay một cái, đâm thủng da chảy máu thì phải làm sao bây giờ.
Hơn nữa, chẳng may khách hàng không hài lòng với kiểu tóc mới, khiến thợ cắt tóc giận dữ đổi luôn đầu cho khách, thì sẽ kinh khủng đến thế nào chứ!
Tuy hiện tại Chúc Trì không sợ hãi chuyện này, nhưng trước khi rời đi, bà ngoại của nguyên chủ đã nói rõ ràng toàn bộ những sở thích yêu ghét của cậu ta.
Dựa theo mạch cốt truyện gốc, thì Dương Huyên sẽ lôi Chúc Trì liều mạng đến tiệm cắt tóc để cắt một kiểu tóc gọn gàng.
Quan điểm giáo dục của bà là tuyệt đối không thể cưng chiều con cái, chuyện nên làm thì phải làm, kiểu tóc nên để thì phải để.
Không ngờ rằng sau khi nhìn thấy con trai cưng đáng yêu nhà mình, những nguyên tắc bà đặt ra đó đã bay hết lên chín tầng mây.
Đặc biệt, lúc Chúc Trì mở to đôi mắt trong trẻo, ngây thơ nhìn mình, cũng đâm thẳng vào điểm mềm mại nhất trong lòng bà, nên bà căn bản không thể làm chuyện nhẫn tâm như dẫn con trai đến tiệm cắt tóc mà cậu sợ nhất.
Do đó, chuyện này cũng cứ thế bị gác lại.
Không ngờ sẽ gián tiếp dẫn tới chuyện Tông Thần Dật cướp mất lời thoại vốn thuộc về Chúc Trì.
Mới nhập cuộc đã chậm hơn người ta một bước!
Nhưng cũng không sao, Chúc Trì tin rằng, dù đường có gập ghềnh, thì nhất định tương lai vẫn sẽ tươi sáng.
Bên này, cậu vừa làm xong công tác tư tưởng trong lòng, thì bên kia, Tống Thần Dật đã vội vàng nắm lấy tay cậu, nhảy nhót nói: “Tiểu Trì ngoan, giữa chặt lấy tay anh, anh dẫn em đến nhà anh chơi.
”
Chúc Trì còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tống Thần Dật kéo tay, đi từng bước tới biệt thự nhà nhóc.
Tuy tuổi của Tống Thần Dật không lớn hơn bao nhiêu, nhưng rõ ràng nhóc cao hơn Chúc Trì một chút, nhìn theo bóng lưng, thì đúng là có cảm giác anh đang trông em.
Dương Huyên áy náy nói với bà Tống: “Thật là quấy rầy bà rồi.
”
Bà Tống nhìn bóng dáng của hai đứa trẻ, cười tươi nói: “Đâu có đâu có, nhà tôi có một bạn nhỏ đáng yêu như vậy tới làm khách, thì vui còn không kịp ấy chứ.
”
*
Nhà của Tống Thần Dật lớn đến mức khó mà tưởng tượng được, Chúc Trì nhìn quanh bốn phía, cảm thấy nếu cậu ở đây một mình, thì chắc chắn sẽ lạc đường.
Trước khi cậu xuyên sách chính là một tên mù đường, xem chừng trước mắt cũng không cải thiện được gì.
Bên này Tống Thần Dật dẫn Chúc Trì đến tham quan phòng mình, thì bên kia, bà Tống và Dương Huyên cũng vào nhà.
Phòng của Tống Thần Dật thực sự còn lớn hơn cả nhà của Chúc Trì, mới vừa vào cửa, đập vào mắt chính là một bức tường chứa đầy mô hình.
Máy bay, xe đua, xe tăng! Cái gì cũng có, đúng là thiên đường của con trai.
Tống Thần Dật cực kỳ thích sưu tầm những thứ xinh xắn, khi nhìn thấy tranh, mô hình hay búp bê đẹp đều muốn cất kỹ, là kiểu nghiện sưu tầm đến mức bướng bỉnh.