Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Giang Nhiễu lập tức bị chọc giận, siết chặt nắm đấm tức đến mức không nói nên lời.

Chúc Trì cảm thấy Giang Nhiễu thật đáng thương, dù muốn mắng cũng không thể mắng.

Cậu phải mắng thay mới được.

Nhưng trước giờ cậu luôn là học sinh ngoan, cũng không biết mắng những câu tục tĩu, chỉ có thể bắt chước nói: “Gây chuyện rồi chỉ biết khóc lóc đi mách ba, đúng là hèn nhát.


Vương Tử Ngụy bị mắng, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ bắt đầu đánh nhau.

Trong lúc hỗn loạn, Chúc Trì bị đẩy ngã xuống đất.

Ngay khi nắm đấm của Vương Tử Ngụy sắp rơi xuống, cổ áo của thằng bé đột nhiên bị người ta túm lấy, Tống Thần Dật đứng sau lưng lạnh lùng nhìn thằng bé, lạnh giọng nói: “Cậu nghĩ cậu đang bắt nạt ai đấy?”
Vương Tử Ngụy muốn chống cự nhưng lại bị giữ chặt cổ áo, hai chân liên tục vùng vẫy cũng không sao thoát ra được, thằng bé vô cùng sợ hãi.

Chúc Trì chớp mắt.

Cậu chưa bao giờ thấy Tống Thần Dật dữ tợn như vậy.

Nhóc rất giỏi đánh nhau, đám trẻ trâu đó bị nhóc liên tiếp đánh bại, dường như không có sức để đánh trả.


Tống Thần Dật giữ chặt Chúc Trì ở phía sau, đôi mắt hung ác như sói, nhìn chằm chằm vào Vương Tử Ngụy, khiến thằng bé sởn gai ốc.

“Coi, coi như các người may mắn!”
Vương Tử Ngụy bò dậy khỏi mặt đất, bỏ chạy cùng đám trẻ trâu đó.

Chúc Trì đang ngồi dưới đất, hai chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.

Trước khi xuyên sách, cậu luôn là học sinh giỏi, chưa từng tham gia đánh nhau.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Tống Thần Dật nhìn Chúc Trì đang ngồi dưới đất không đứng dậy được, tính khí hung hăng khi nãy cũng không thấy đâu, thay vào đó là vẻ mặt đau lòng, vội vàng đi tới đưa tay ra dìu cậu đứng dậy, vén tay áo cậu lên kiểm tra: “Có bị thương chỗ nào không?”
Chúc Trì lắc đầu.

Tống Thần Dật thở phào, nhìn Giang Nhiễu đang đứng ở một bên.

Tiểu Trì rất tốt bụng, thấy Giang Nhiễu như vậy chắc chắn sẽ không đành lòng bỏ mặc cậu bé.

Nhưng cũng chính vì như thế mà những đứa trẻ khác sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của Tiểu Trì.

Tống Thần Dật nghĩ, nếu nhóc có thể giúp đỡ Giang Nhiễu, khiến cậu bé trở thành không còn đáng thương nữa, vậy thì trong mắt của Tiểu Trì chẳng phải chỉ còn mình nhóc thôi sao.

Hơn nữa, nếu nhóc giúp đỡ Giang Nhiễu, nói không chừng Tiểu Trì sẽ khen nhóc, xem nhóc là anh hùng.

Tống Thần Dật càng nghĩ càng thấy vui, thậm chí nhìn Giang Nhiễu cũng thấy vừa mắt hơn.

Nhóc thật thông minh.

Quả nhiên, sau đó Chúc Trì ngước mắt lên, lo lắng hỏi nhóc: “Cậu không bị thương chứ?”
Tống Thần Dật vốn muốn nói, tất nhiên là không, đám nhóc con đó yếu như thế, căn bản không phải là đối thủ của nhóc.

Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Chúc Trì, trong lòng Tống Thần Dật hơi rung động, đột nhiên đổi lời: “Ừm, có hơi đau.


Nói xong lời này, quả nhiên trong mắt Chúc Trì chỉ có nhóc.

Tống Thần Dật thầm mừng trong lòng, nhóc nghĩ rằng sau này phải giả bộ đáng thương trước mặt Tiểu Trì nhiều hơn nữa, như vậy thì cậu mới quan tâm đến nhóc nhiều hơn.

Chúc Trì lo lắng nói: “Đau ở đâu, để tôi thổi giúp cậu, mẹ nói thổi vào thì sẽ không đau nữa.


Tống Thần Dật nghĩ ngợi rồi chỉ vào má nói: “Mặt có hơi đau.



Chúc Trì có chút bối rối, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi hình như Tống Thần Dật không có bị đấm vào mặt.

Nhưng Tống Thần Dật nói đau, chắc chắn là không có lý do để nói dối.

Chúc Trì nhẹ nhàng kiễng chân lên, chu đôi môi nhợt nhạt thổi nhẹ vào má nhóc, nghiêm túc giống như một bác sĩ nhỏ.

Cậu nghiêm túc đến mức khiến Tống Thần Dật phải cảm thấy tội lỗi vì đã lừa cậu.

Sau khi thôi xong, Chúc Trì lại hỏi Giang Nhiễu: “Cậu có bị thương không?”
Dưới ánh mắt nguy hiểm của Tống Thần Dật, Giang Nhiễu sững sờ, nói không có.

Giang Nhiễu và Tống Thần Dật im lặng nhìn nhau, một cuộc đối đầu đang âm thầm nảy sinh.

Nhìn thấy tình cảnh này, Chúc Trì chợt hiểu ra.

Nói không chừng Giang Nhiễu đang muốn làm bạn với một người rất giỏi đánh nhau, lại còn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè như Tống Thần Dật!
Để thành toàn cho bọn họ, Chúc Trì chủ động nắm lấy tay hai người, mỉm cười nói: “Chúng ta cùng nhau đánh nhau rồi, là bạn tốt rồi đó.


Bạn tốt?
Giang Nhiễu chán ghét nhìn Tống Thần Dật, Tống Thần Dật cũng chán ghét nhìn Giang Nhiễu.

Tống Thần Dật có chút không cam lòng, lẽ nào trong lòng Chúc Trì, mình và Giang Nhiễu là ngang hàng sao?
Rõ ràng phải có một mối quan hệ trên cả bạn tốt mới đúng!
Nhưng mối quan hệ đó là gì?
Trước đây nhóc nghe ba nói, vợ là người sẽ đồng hành cùng mình cả đời.

Nhóc muốn Chúc Trì trở thành người có thể ở bên nhóc đến hết cuộc đời.


Lần đầu tiên nhóc gặp Chúc Trì thì đã làm như thế rồi.

Nhưng Chúc Trì có vẻ không đồng ý.

Sau khi Tống Thần Dật bị nhiều phía ngăn cản, nhóc quyết định lấy lui làm tiến, trở thành bạn tốt nhất của Chúc Trì.

Nhưng bây giờ, Tống Thần Dật lại cảm thấy chỉ làm bạn tốt thì không có gì đặc biệt.

Nhất định phải nghĩ cách để Chúc Trì đồng ý làm vợ nhóc mới được.

Nói tóm lại, nhóc phải đá tên Giang Nhiễu này đi thật xa!
!
Sau khi tách khỏi Giang Nhiễu ở trong một con ngõ, Chúc Trì và Tống Thần Dật nắm tay nhau đi trên đường, dần dần cậu có chút không theo kịp bước chân của Tống Thần Dật.

Tống Thần Dật đi chậm lại, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Chúc Trì khẽ lắc đầu.

Tống Thần Dật ý thức được điều gì, lập tức ngồi xổm xuống, nhấc ống quần Chúc Trì lên, phát hiện trên đầu gối cậu có một vết xước lớn.

Tống Thần Dật mở to mắt nhìn Chúc Trì, bởi vì sốt ruột nên giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đầu gối đau như vậy, em lại còn ráng chịu đựng?”
Chúc Trì tưởng Tống Thần Dật đang tức giận mình, cả người run rẩy, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, đôi mày đẹp nhướng lên, nắm chặt góc áo, giọng nói dần dần trầm xuống: “Có thể! đừng nói với mẹ em được không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận