Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Nhưng vào lúc này, nhóc đột nhiên nhìn thấy trong cặp sách của Chúc Trì có rất nhiều tấm thiệp như vậy, trong lòng lại đột nhiên chua xót, có chút ghen tị.

Nhưng mà đây là sinh nhật của Tiểu Trì, náo nhiệt cũng tốt.

Nhưng nhóc không thể bị đối xử giống như những đứa trẻ khác.

Tống Thần Dật đến gần trước mặt Chúc Trì, nghiêm túc hỏi: “Anh là người đầu tiên nhận được lời mời của em đúng không?”
Chúc Trì dùng ánh mắt trong veo nhìn nhóc, ngượng ngùng chớp mắt, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm, anh là người đầu tiên.


Tống Thần Dật bị câu nói của Chúc Trì dỗ ngọt, vui vẻ cất tấm thiệp đi, khóe môi cũng không giấu được nụ cười.

Nhóc biết mà, nhóc là đặc biệt nhất.

Tấm thiệp đầu tiên được phát đi một cách thuận lợi, Chúc Trì vô cùng phấn khởi, âm thầm động viên bản thân.

Theo đà này, chắc sẽ phát hết nhanh thôi!
Tuy nhiên, Chúc Trì vẫn đánh giá quá cao bản thân.

Cậu vốn sợ đám đông, người khác chủ động nói chuyện với cậu mà cậu đã thấy căng thẳng, chứ đừng nói bây giờ cậu phải đi chủ động với người khác.

Độ khó không phải chỉ được nâng lên một chút xíu.


Cậu quyết định bắt đầu từ những người quen của mình.

Lúc này Chúc Trì chuyển sự chú ý sang Giang Nhiễu đang ngủ trên bàn.

Sau khi nhìn một lúc, cậu chợt nảy ra ý tưởng, nghĩ ra một cách hay để lười biếng.

Cậu thừa dịp Giang Nhiễu đang ngủ, lặng lẽ nhét tấm thiệp vào tay cậu ấy, làm như thế thì không cần phải giao tiếp trực diện với cậu ấy, không phải sao?
Cậu thật sự thông minh!
Chúc Trì là người thuộc phái hành động nên sau khi đã hạ quyết tâm thì sẽ nhanh chóng thực hiện.

Cậu nhẹ nhàng đến bên cạnh Giang Nhiễu, bí mật lấy thiệp mời ra cẩn thận đặt lên bàn của Giang Nhiễu đồng thời quan sát xem cậu bé đã ngủ chưa.

Lúc sắp thành công thì cổ tay mảnh khảnh của Chúc Trì đột nhiên bị nắm lấy, Giang Nhiễu vừa rồi còn đang ngủ, mắt cậu bé đang hé mở, giọng hơi khô khan nói: “Muốn làm gì?”
Giống như hỏi cậu động cơ gây án là gì vậy.

Chúc Trì muốn tiện tay bỏ đồ lên nhưng lại bị bắt quả tang, cậu sợ hãi đến run cả vai, vô cùng căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.

Cậu vội vàng giơ thiệp mời lên trước mặt Giang Nhiễu rồi lắp bắp nói: "Cái này… Cái này là cho cậu.

"
Giang Nhiễu nhìn thấy thứ trong tay Chúc Trì, ngẩn người ngồi dậy, lại dụi dụi mắt như chưa tỉnh ngủ nói: “Cho tớ à?”
Chúc Trì mạnh mẽ gật đầu.

Giang Nhiễu nhận lấy tấm thiệp, cậu bé không nhịn được nở cười, một lúc sau mới đè nụ cười lại rồi ho nhẹ một tiếng nói: "Cảm ơn.

"
Chúc Trì thở phào nhẹ nhõm lịch sự nói: "Không có gì.

"
Chúc Trì lại đưa ra thêm được một tấm thiệp khác nữa nên cậu càng thêm vài phần tự tin.

Cậu chắc chắn có thể!

Gần tới giờ học, Chương Dư suýt nữa thì đến muộn, cậu nhóc vội vàng chạy đến lớp.

Khi ngồi xuống ghế, cuối cùng cậu nhóc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, cậu nhóc phát hiện Giang Nhiễu bên cạnh lại mang tâm trạng bất thường như không ngủ.

Cậu nhóc tò mò nhìn sang Giang Nhiễu thì phát hiện cậu bé đang nhét thứ gì đó vào trong ngăn của cặp sách.

Thứ đó còn có mùi thơm thoang thoảng, nó quá dễ thương so với người có tính cách như Giang Nhiễu.


Không đúng, có gì đó rất không đúng.

Chương Dư hỏi: “Đó là gì vậy?”
Giang Nhiễu ngừng lại một chút, nói không có gì.

Nhìn vẻ mặt cậu bé quái dị như vậy, rõ ràng là có điều gì đó mờ ám.

Chương Dư lợi dụng lúc cậu bé không chú ý, vươn tay đoạt lấy thứ trong tay cậu ấy.

Đây là thiệp mời sinh nhật của Chúc Trì.

Chương Dư chớp chớp mắt, một lúc lâu mới phản ứng, trong đầu tràn ngập một suy nghĩ.

Tại sao cậu nhóc không có!
Giang Nhiễu đưa tay lấy lại đồ của mình, ánh mắt hơi ghét bỏ nhìn Chương Dư một cái.

Kết quả là Chương Dư vừa cảm thấy may mắn vì không đến lớp muộn, bây giờ đang ôm đầu khổ não suy nghĩ hết một tiết học giống như một con bạch tuộc ỉu xìu.

Tan học, Chúc Trì với sự hỗ trợ của Tống Thần Dật tiếp tục cố gắng, lần lượt phát thiệp mời cho mấy đứa trẻ mà bọn họ quen biết.

Bọn nhỏ đều thích náo nhiệt, chỗ nào vui thì đi chỗ đó nên trong suốt giờ học, bọn nhỏ vây quanh Chúc Trì, ríu rít trò chuyện rất vui vẻ.

Những đứa trẻ nhận được tấm thiệp đều vô cùng mừng rỡ, giơ tấm thiệp lên thật cao rồi còn nói với Chúc Trì là bọn họ rất mong chờ bữa tiệc sinh nhật của cậu.

Chúc Trì được mọi người vây quanh, chợt nhớ tới sinh nhật trước kia của mình, cha mẹ sẽ mua cho cậu một chiếc bánh ngọt nhỏ tinh xảo làm quà nhưng sau khi thổi tắt nến, cậu lại chậm rãi một mình ăn hết bánh ngọt.

Lúc ăn bánh, cha mẹ cậu cũng ở bên cạnh dặn dò cậu nên bớt ăn đồ ngọt, cho dù hôm nay là sinh nhật nhưng cậu cũng nên bình tĩnh và không được chậm trễ việc học.

Cậu vừa nghe vừa ăn bánh ngọt nhưng lại không thể nếm ra vị gì được nữa.


Nghĩ đến đây, cậu dường như chưa bao giờ có một ngày sinh nhật vui vẻ như vậy.

m thanh ồn ào bên tai kéo cậu ra khỏi ký ức.

"Tuyệt vời, không biết nhà của Tiểu Trì như thế nào nha, thật mong chờ!"
“Bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Trì sẽ rất tuyệt!”
“Tiểu Trì, Tiểu Trì…”
Chúc Trì bị lũ trẻ vây quanh, nghe lời chúc phúc của chúng, hai tay cậu cầm một tấm thiệp nhỏ che vành tai đỏ bừng.

Mà trong lòng Chương Dư đang phải đấu tranh tâm lý kịch liệt.

Cậu nhóc một bên không chịu mất mặt vây quanh Chúc Trì giống như lũ trẻ nhưng một bên cậu nhóc lại vừa chán nản không vui vì cậu nhóc là người duy nhất không nhận được thiệp mời.

Cậu nhóc khoanh tay kiêu ngạo nghĩ cậu nhóc mới không quan tâm đến chuyện này.

Hằng năm cậu nhóc đều có tiệc sinh nhật như thế này và nó chắc chắn hoành tráng hơn gia đình Chúc Trì rất nhiều.

Đúng vậy, cậu nhóc không thấy nó đặc biệt chút nào!
Lúc này, bả vai cậu nhóc bị ai đó chọc nhẹ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận