Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Cả lớp đồng thanh: "Được ạ~"
Các bạn nhỏ đặc biệt thích thú với cảm giác cùng nhau làm một việc, tất cả đều háo hức tham gia, suy nghĩ điều ước tiếp theo mình muốn viết.
Tống Thần Dật hoàn toàn không cần suy nghĩ, nếu muốn viết, nhóc nhất định sẽ viết muốn ở bên cạnh Chúc Trì cả đời.
Nhóc vui vẻ nghĩ, nhóc và Tiểu Trì ăn ý như vậy nên Tiểu Trì chắc chắn cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhóc nóng lòng muốn đọc được nguyện vọng của Chúc Trì!
Lúc này, đã có bạn nhỏ viết xong điều ước của mình và dán những tờ giấy ghi chú hình chiếc lá màu xanh lên cây nhỏ.
Tống Thần Dật quay đầu nhìn lại, lập tức mở to mắt.
Bởi vì lúc trước Chúc Trì đã mời cả lớp đến dự tiệc sinh nhật của mình và rất hòa đồng với mọi người.

Hơn nữa, Chúc Trì sinh ra đã xinh đẹp, tính cách hiền lành, ngoan ngoãn và đáng yêu nên được mọi người yêu thích.

Hiện tại mức độ được hoan nghênh của Chúc Trì ở trong lớp tương đối cao.

Nhưng đồng thời chuyện này cũng gây ra một số tình huống ngoài ý muốn.
Ví dụ như vào giờ phút này, một bé gái vừa dán tờ giấy nhớ lên cây nhỏ đã viết mong muốn sau này sẽ trở thành cô dâu của Tiểu Trì!
Tống Thần Dật nhìn tờ giấy nhớ kia loay hoay một lúc lâu, suy ngẫm ý nghĩa của câu nói đó rồi đột nhiên trở nên tức giận.
Chúc Trì rõ ràng là của nhóc!
Chúc Trì chắc là cũng nghĩ như vậy đúng không.
Nhóc lo lắng liếc nhìn tờ giấy nhớ do Chúc Trì viết, mới phát hiện ra lời chúc mà cậu viết ra là mong mẹ cậu mỗi ngày đều khỏe mạnh và hạnh phúc.
Nhưng không ngờ một chữ cũng không có nhắc đến nhóc.
Cổ họng Tống Thần Dật giật giật, trong lòng chợt chua xót, mơ hồ cảm thấy tủi thân.
Trên nguyện vọng của Chúc Trì lại không có viết tên của nhóc.
Không có nhóc trên chiếc lá nhỏ của cậu.
Đây thật là đả kích lớn đối với Tống Thần Dật.
Trên cái cây nhỏ được vẽ bằng phấn kia có tờ giấy ghi chú viết: [Muốn làm cô dâu của Tiểu Trì] trông thật chướng mắt.
Nhóc cắn chặt răng không chịu thua kém, giây tiếp theo đã tức giận đổi nguyện vọng thành: [Muốn Chúc Trì làm cô dâu của tôi.]
Điều ước như vậy được đặt trên cái cây nhỏ nhanh chóng thu hút sự chú ý của giáo viên.
Cô Tô bất lực nói với nhóc: “Con trai không thể trở thành cô dâu của con trai.”
Tống Thần Dật liếc mắt rầu rĩ nói: “Dù sao em cũng không thể để người khác làm cô dâu của Chúc Trì.”
Cô Tô hiểu rồi.
Tống Thần Dật làm điều này không phải vì nhóc thực sự muốn Chúc Trì làm cô dâu của mình mà là vì ham muốn chiếm hữu bạn bè, không muốn để những người bạn tốt của mình bị người khác cướp đi.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Bây giờ em còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu, khi lớn lên sẽ gặp được người mình thích và có cô dâu của riêng mình.”
Chúc Trì ngồi ở một bên lẳng lặng lắng nghe, thực ra sự lo lắng của Tống Thần Dật hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì theo thiết lập trong cuốn tiểu thuyết này, dường như Tống Thần Dật có khả năng trở thành cô dâu của cậu nhiều hơn.

Nhưng đối với Chúc Trì mà nói, tương lai này vẫn còn rất rất xa, bọn họ vẫn còn là trẻ con, Chúc Trì vốn luôn chậm chạp trong cảm xúc, không thể có những ý tưởng vượt quá giới hạn với Tống Thần Dật như vậy.
Mà bên kia, Tống Thần Dật không đồng tình với câu nói của giáo viên.

nhóc nói rằng: [Cô không hiểu gì cả.]
Vừa nghĩ tới Chúc Trì sẽ kết hôn với người khác và ở bên người khác suốt đời khiến nhóc vô cùng khó chịu.
Làm sao nỗi buồn này có thể là giả đây?
Tống Thần Dật buồn đến không nói nên lời, trong lúc nhất thời nhóc nghĩ đến sau này Chúc Trì có thể có cô dâu của riêng mình, sau đó lại rời khỏi nhóc vì cô dâu của cậu, nghĩ đến nguyện vọng của Chúc Trì hoàn toàn không nhắc đến tên của mình, trong lòng nhóc lại càng nặng nề hơn, nghẹn muốn chết đi được.
Nhóc dành cả buổi sáng hờn dỗi một mình.
Chúc Trì vốn không giỏi giao tiếp trong các mối quan hệ, bởi vì xuyên sách nên cậu hiếm khi chủ động tiếp xúc với những người đang cảm thấy buồn nên cũng không giỏi an ủi người khác.
Nhưng nhìn thấy Tống Thần Dật như vậy, trong lòng cậu cũng cảm thấy khó chịu, vừa đau lòng lại lo lắng, tuy rằng cậu không giỏi nhưng vẫn cố gắng hết sức để an ủi.
Chúc Trì đứng dậy cẩn thận vuốt ve đầu của Tống Thần Dật như đang vuốt ve đầu một con chó lớn, còn nói với con chó lớn này: "Cậu làm sao vậy? Đừng tức giận có được không?"
Ánh mắt cậu run lên, hơi áy náy hỏi: “Tôi đã làm gì sai cái gì sao?”
Tống Thần Dật luôn dễ dàng mềm lòng đối với Chúc Trì, nghe được giọng điệu tự trách của Chúc Trì, nhóc nhẹ nhàng thở dài xoay người, dang rộng vòng tay nói với Chúc Trì: “Hết giận rồi, lại đây ôm một cái nào."
Chúc Trì thấy nhóc đã bình tĩnh lại, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một cái lúm đồng tiền hình quả lê nhạt, cậu cũng dang rộng hai tay ôm lấy Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật tựa cằm lên vai Chúc Trì, ôm chặt lưng Chúc Trì ngửi mùi hương sữa nhàn nhạt trên người cậu.
Thực sự trong lòng nhóc vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhưng nhóc không thể cứ chiều theo cảm xúc của mình mà khiến Chúc Trì lo lắng quá mức.
Suy cho cùng, Tiểu Trì không làm gì sai cả.
Bởi vì có không khí chia ly mãnh liệt, bọn trẻ nhìn Tống Thần Dật và Chúc Trì ôm nhau, còn tưởng bọn họ luyến tiếc không muốn xa nhau nên mới như vậy.
Mọi người học theo lần lượt ôm lấy những người bạn tốt của mình.

Một số người thậm chí còn ngẩng đầu lên bật khóc giống như bọn họ đang trải qua sinh ly tử biệt gì đó.

Cảnh tượng này khiến người ta rơi nước mắt, nước mắt giàn giụa.
Sắc mặt Tống Thần Dật tối sầm thầm nghĩ, sao những đứa trẻ này lại trẻ con như thế, cứ khóc lóc sướt mướt.
Nhóc không giống bọn họ.
Nhóc sẽ không tách khỏi Chúc Trì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận