Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Dương Huyên nhìn thấy Chúc Trì như thế này trong lòng đặc biệt vui mừng.

Chúc Trì tuy mới sáu tuổi nhưng thỉnh thoảng lại cho người ta cảm giác bản thân như một đứa trẻ lớn.

Bình tĩnh, hiểu chuyện, không đùa giỡn và không nổi giận.

Thậm chí ngay cả một lần tức giận cũng chưa từng thấy qua.

Trẻ con ở độ tuổi này đương nhiên nên tùy hứng, nũng nịu và nghịch ngợm.

Nhưng Chúc Trì lại quá ngoan, thật sự quá ngoan, đôi khi hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Chẳng lẽ lúc Chúc Trì cần tình thương của mẹ nhất mà bà lại đau lòng bỏ đứa nhỏ như vậy ở nhà bà ngoại sao.

Về chuyện này bà vẫn luôn tự trách mình.

Nhưng vào giờ phút này, Chúc Trì cuối cùng cũng cho người ta cảm giác cậu là một đứa trẻ vui vẻ, không lo lắng.

Dương Huyên cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

!
Trước xe bán kem, Chúc Trì rất ngoan ngoãn xếp hàng.


Cậu không tranh không đoạt, không ồn ào không ầm ĩ.

Nhìn thấy người xếp hàng trước mặt ngày càng ít đi thì trong lòng cậu càng hưng phấn hơn và bắt đầu suy nghĩ xem khi đến lượt mình sẽ mua loại kem nào.

Đúng lúc này, một đứa trẻ cạo trọc đầu đột nhiên lao tới trước mặt Chúc Trì, đẩy cậu lùi lại một bước lớn.

Tiểu Thốn Đầu hừ cười khúc khích một tiếng nhưng chưa kịp đắc ý đột nhiên nhóc ta cảm thấy xung quanh mình ớn lạnh và một cảm giác áp bức mãnh liệt.

Nhóc ta nuốt một ngụm nước bọt, cứng ngắc ngước mắt lên thì phát hiện xung quanh mình có rất nhiều người lớn và trẻ nhỏ.

Trong đó ánh mắt của Tống Thần Dật là sắc bén nhất, nhóc khoanh tay hung tợn nhìn chằm chằm vào nhóc ta với vẻ mặt như muốn nói: [Mày có biết mày chọc vào người của ai không?]
Tiểu Thốn Đầu bị ánh mắt mãnh liệt của bọn họ nhìn chằm chằm sợ tới mức toát mồ hôi lạnh sau lưng, vừa định bỏ chạy đã bị Tống Thần Dật tóm lấy nói: "Này, đụng vào người khác thì phải mau chóng xin lỗi người ta.

"
Lúc này Tiểu Thốn Đầu mới nhìn thẳng vào Chúc Trì, người bị nhóc ta chen ngang, dưới áp lực thì nhóc ta liên tục xin lỗi.

Chúc Trì hướng về phía nhóc ta cười hiền lành nói: “Không sao đâu, lần sau cẩn thận một chút, nếu nóng quá mà muốn ăn kem thì cứ đứng trước mặt tớ là được.


Nụ cười của bạn nhỏ trước mặt thật sự rất đáng yêu giống như một thiên thần nhỏ vậy, tính cách tốt muốn chết lại không có ý trách nhóc ta.

Tiểu Thốn Đầu bối rối chớp mắt một cái, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Nhóc ta thực sự đáng chết mà!!!
!
Cuối cùng, Tiểu Thốn Đầu ngoan ngoãn xếp hàng phía sau Chúc Trì.

Khi ông chủ đang làm kem cho khách hàng phía trước thì phát hiện mình không thể nhìn thấy khách hàng tiếp theo.

Lúc này, Chúc Trì còn chưa đủ cao kiễng chân lên, đỡ chiếc bàn nhỏ thò cái đầu nhỏ bông xù ra nói: “Chú ơi, cháu muốn ba cây kem vị vani.


Sau khi lấy kem xong, Chúc Trì chạy tới trước mặt Tống Thần Dật, đưa một cây kem cho Tống Thần Dật và một cây cho Vương Hằng.

Ba đứa nhỏ ngồi xổm bên cạnh tượng Vịt Donald ăn từng miếng một.

Vương Hằng đang ăn thì nhỏ giọng với Tống Thần Dật: “Nghe nói đối thủ một mất một còn của cậu, Du Tiêu, cũng ở trường tiểu học trực thuộc, cậu ta sẽ không bắt nạt Tiểu Trì chứ.


Tống Thần Dật nhíu nhíu mày nghĩ đến vừa rồi có một cái đầu đinh nhỏ cố ý chen vào Chúc Trì, nếu nhóc không đi qua, không biết Chúc Trì có chịu nổi hay không.


Nghĩ tới tương lai Tiểu Trì có thể bị người khác ức hiếp, Tống Thần Dật cảm thấy lo lắng không nói nên lời.

Thực sự muốn làm vệ sĩ cho Tiểu Trì cả đời.

Chúc Trì đang liếm kem từng ngụm nhỏ thì nhìn thấy Tống Thần Dật chăm chú nhìn mình, ánh mắt cậu sáng ngời hỏi: “Ăn ngon không?”
Tống Thần Dật sờ sờ đầu Chúc Trì dịu dàng nói: "Đương nhiên, Tiểu Trì mua nên đương nhiên là ngon.

"
Vương Hằng cắn một miếng kem nhịn không được nói: "Anh Tống à, thứ cho tớ nói thẳng, tớ cảm thấy cậu dỗ Tiểu Trì giống như dỗ đứa nhỏ, tương lai hai người có muốn kết bái làm cha con luôn không.

"
Tống Thần Dật: "! "
Tên này thật phiền phức!
!
Sau mấy trận mưa, lịch cuối cùng cũng đến ngày một tháng chín, cổng trường nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Bọn nhỏ líu ríu trò chuyện quanh danh sách lớp.

Một số bạn bè quen thuộc phát hiện được phân cùng lớp vui vẻ nhảy dựng lên nhưng cũng có những đứa nhỏ vì bị chia ra mà không vui lắm, vẻ mặt đầy buồn bã.

Du Tiêu khác với bọn họ.

Nhóc ta có nhiều bạn bè nhưng không có người bạn nào thực sự thân thiết.

Khi kết bạn nhóc ta chỉ sẵn sàng duy trì những mối quan hệ hời hợt để khiến bản thân có vẻ hòa đồng hơn.

Khi Du Tiêu đến gần đám đông, cậu ta đã nhìn thấy Tống Thần Dật và Vương Hằng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhóc ta nhìn chằm chằm tìm kiếm tên mình.


Du Tiêu cười lạnh một tiếng.

Nhóc ta cho rằng một người dù thích Tống Thần Dật có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tốt hơn được, ngược lại một người không thích Tống Thần Dật có xấu thì cũng không thể xấu được, đây là quan điểm thiện ác của nhóc ta! Chán ghét mãi mãi những người liên quan đến họ Tống!
Đương nhiên, người đi theo Tống Thần Dật là loại người mà nhóc ta ghét nhất.

Du Tiêu đi đến phía sau đám người, nói với thằng nhóc Vương Hằng: "Nhường đường cho tớ.

"
Vương Hằng còn chưa kịp phản ứng đã bị Du Tiêu đẩy sang một bên.

Nhóc ta bước đến trước danh sách phân lớp rồi đút hai tay vào túi, liếc nhanh một cái lập tức nhìn thấy tên mình.

Khi biết Tống Thần Dật học cùng lớp với mình, nhóc ta tặc lưỡi thầm mắng oan gia ngõ hẹp.

Sau đó nhóc ta rời khỏi bảng thông báo dưới ánh mắt không thiện cảm của Vương Hằng, nở một nụ cười khiêu khích.

Vương Hằng tức giận đến không chịu được, vừa lúc định xông tới đánh nhóc ta thì Du Tiêu đã biến mất trong đám người không thấy đâu nữa.

!
Ngày đầu tiên đi học, không có lịch học nào, bọn nhỏ chỉ cần tự tìm lớp học của mình và nhận sách theo yêu cầu của giáo viên là được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận