Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Du Tiêu chán nản ngồi vào vị trí, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn cảm thấy rất buồn chán.

Hôm nay vào lớp sớm, trong lớp mới có bảy tám người, ngay cả giáo viên cũng chưa đến.

Nhưng mà mấy bạn học tới lớp sớm đã tụ tập lại vui vẻ để làm quen với nhau.

Bọn họ trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới quay lại thân thiện hỏi tên Du Tiêu.

Du Tiêu hơi nhếch khóe môi chống cằm nói: "Tớ à, tớ tên Du Tiêu.

"
Tuy rằng nhóc ta không có hứng thú nói chuyện với những đứa trẻ ngây thơ này, nhưng vì học cùng lớp với Tống Thần Dật nên nhóc ta nhất định phải nổi tiếng hơn Tống Thần Dật thì mới có thể giữ được thể diện.

Đúng lúc này, cửa phòng học nhẹ nhàng bị người đẩy ra, một bóng dáng khiến nhóc ta nhớ đến cả mùa hè đột nhiên xuất hiện trước mặt, đó là một bóng dáng nhỏ bé, bất an đang nhìn toàn bộ phòng học.

Đôi mắt của Du Tiêu mở to, chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ gặp lại cậu, hơn nữa còn là ở một nơi gần như thế này, trở thành bạn cùng lớp.

Lần đầu tiên trên mặt nhóc ta có biểu cảm rõ ràng như vậy.

Chúc Trì vốn sợ hãi xã hội ngẫu nhiên tìm một góc thận trọng ngồi xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia lo lắng.

Lúc này, một đứa bé mặc đồ đen đột nhiên đi tới bàn của cậu.


Bả vai Chúc Trì run lên, tưởng là bạn cùng lớp nhiệt tình chủ động chào hỏi, trong lòng đang điên cuồng chuẩn bị lời mở đầu, cố gắng vượt qua nỗi sợ xã hội của mình không để người khác hiểu lầm cậu lạnh lùng.

Lời mở đầu còn chưa nói ra thì lỗ tai Du Tiêu đã đỏ lên, vẻ mặt hơi kích động nói: "Là cậu.

"
Nghe được những lời này, Chúc Trì hơi không hiểu nghiêng đầu hỏi: "Cậu là?"
Du Tiêu há miệng vô cùng kinh ngạc.

Cậu quên nhóc ta rồi sao?!
Cho đến bây giờ chưa có ai gặp qua nhóc ta mà quên được!
Nhóc ta luôn là ánh trăng được các vì sao tôn lên mà tồn tại, với hoàn cảnh gia đình khá giả và cha mẹ được người người kính trọng, dù nhóc ta có đi đến đâu cũng có người sẵn sàng nịnh bợ nhóc ta.

Ngược lại, Du Tiêu thường xuyên quên những người mình từng gặp, điều này khiến những người muốn lại gần nhóc ta rất xấu hổ, tuy nhiên cũng không thể nói là nhóc ta không tốt nên chỉ có thể cười trừ.

Nhưng đứa nhỏ trước mặt này lại quên mất nhóc ta!
Đến bây giờ cũng chỉ có nhóc ta quên mất người khác mà thôi!
Du Tiêu hơi thất vọng, mất mát và không cam lòng.

Nhóc ta nhắc nhở Chúc Trì: “Chiếc ô nhỏ của cậu vẫn còn ở nhà tớ, tớ đã giữ gìn rất cẩn thận.


Nhắc đến chiếc ô nhỏ, Chúc Trì cuối cùng cũng nhớ tới nhóc ta.

“Là cậu à.

” Chúc Trì hơi vui mừng nhẹ giọng nói: “Hôm đó cậu không bị ướt đúng không?”
Nghe bạn nhỏ này đang quan tâm tới mình, Du Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Dù chỉ vì một chiếc ô mới nhớ đến nhóc ta.

Nhưng Du Tiêu lại không muốn thừa nhận bản thân còn không quan trọng bằng một cái ô.

Nhóc ta hơi ngạo mạn nói: “Đương nhiên là không.

Cho dù cậu không đưa ô cho tớ, tài xế của tớ cũng sẽ đến đón.


Dừng một chút, nhóc ta lại bổ sung thêm: "Lại nói, ô của cậu! "

Lời còn chưa dứt, giọng nói của nhóc ta đã bị Tống Thần Dật cắt ngang.

"Du Tiêu, cậu muốn làm gì?"
Tống Thần Dật tưởng rằng Du Tiêu muốn ức hiếp Chúc Trì nên vội vàng chạy tới đứng trước mặt Chúc Trì, bảo vệ cậu như một con báo nhỏ không ngừng giương nanh múa vuốt đề phòng nhóc ta.

Du Tiêu nhìn hai người, mở to mắt một lúc sau mới phản ứng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó chỉ vào Tống Thần Dật kinh ngạc nói: "Hai cậu quen nhau à?!"
Ánh mắt Tống Thần Dật lạnh như băng nhìn nhóc ta: “Biết, thì sao?”
Du Tiêu cảm giác được trong đầu có thứ gì đó vỡ vụn rơi xuống đất, vỡ vụn khắp nơi.

Nhóc ta từng cắm cờ bất cứ ai thích Tống Thần Dật đều là kẻ thù của cậu ta, không có ngoại lệ.

Không nghĩ tới thật là trùng hợp, cậu nhóc khiến nhóc ta nhớ suốt mùa hè này không chỉ quen biết Tống Thần Dật mà còn có vẻ rất thân thiết nữa!!!
Chẳng lẽ nhóc ta và người họ Tống này là oan gia ngõ hẹp như vậy sao?!
Vì sự việc này mà sự căm ghét của nhóc ta đối với Tống Thần Dật càng trở nên mãnh liệt hơn.

Du Tiêu quên mất vừa rồi muốn nói gì với Chúc Trì, khẽ hừ một tiếng quay người lạnh lùng rời đi.

Chúc Trì ngây ngẩn cả người lắc lắc quần áo của Tống Thần Dật, ánh mắt ươn ướt nhìn nhóc ta hơi lo lắng hỏi: “Cậu ấy tức giận à?”
Tống Thần Dật nắm lấy tay Chúc Trì dẫn cậu đến gần bên cửa sổ ngồi xuống, nghiêm túc nói với cậu: "Tiểu Trì, tên đó là một thằng quỷ đáng ghét, sau này nhớ tránh xa cậu ta ra.

"
Chúc Trì chỉ mới gặp Du Tiêu hai lần nên không hiểu tại sao Tống Thần Dật lại gọi nhóc ta là thằng quỷ đáng ghét.

Nhưng nhìn thấy thái độ chân thành của Tống Thần Dật, Chúc Trì chỉ có thể do dự gật đầu.

Lúc này, các bạn cùng lớp lần lượt đến, mỗi người chọn một chỗ ngồi mình thích.


Trước khi giáo viên đến, bọn họ trò chuyện và cười đùa với nhau.

Nhưng khi giáo viên ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc bước vào, cả lớp lập tức im lặng.

Giáo viên bước lên bục thông báo ngắn gọn một số nội quy của lớp, sau đó sắp xếp cho bọn nhỏ lên nhận sách.

Để thuận tiện cho việc phân phát sách, giáo viên đặc biệt chọn một số bạn nhỏ làm tổ trưởng nhỏ.

Thật không may, Chúc Trì nằm trong số đó.

Cậu là một người mắc chứng sợ xã hội.

Trước khi xuyên sách chưa từng đảm nhiệm chức vụ lớn nhỏ nào trong lớp, bởi vì một khi nhận chức, cậu phải thường xuyên giao tiếp với mọi người, mà chuyện Chúc Trì sợ nhất là năng lực xã giao của bản thân không tốt làm hỏng một số chuyện.

Nói không căng thẳng là không thể.

Nhưng thực ra mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.

Khi Chúc Trì phân phát từng chồng sách cho bọn trẻ, chúng đều lịch sự nói [Cảm ơn.

]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận