Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Nhưng khi Chúc Trì đi tới bên cạnh Du Tiêu, Du Tiêu lại cố ý quay đầu đi coi như không nhìn thấy cậu.

Chúc Trì mím môi suy nghĩ một lúc, cẩn thận đặt cuốn sách lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường.

Mọi chuyện đều rất nhẹ nhàng.

Giáo viên thông báo mọi người nhận sách xong có thể về nhà rồi.

Dù không nhận được nhiều sách nhưng Tống Thần Dật vẫn cất phần sách của Chúc Trì vào cặp để cậu không mệt mỏi.

Chúc Trì chớp mắt nói: “Tôi có thể đeo được.


Tống Thần Dật nhìn thân hình gầy gò của Chúc Trì, mỉm cười rồi sờ sờ chiếc đầu nhung của Chúc Trì nói: "Không có gì, không nặng.

"
Nhóc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Trì bước ra ngoài lớp học.

Chúc Trì quay đầu nhìn Du Tiêu trong lòng hơi lo lắng.


Du Tiêu này có vẻ khó hòa hợp hơn Giang Nhiễu trước đây rất nhiều và vì lý do nào đó, anh Thần Dật dường như ghét nhóc ta.

Chúc Trì nghĩ rằng sau này bọn họ sẽ không có tiếp xúc nhiều.

!
Tuy nhiên, điều khiến Chúc Trì lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, khi giáo viên sắp xếp lại chỗ ngồi theo số, Chúc Trì phát hiện ra cậu ngồi cùng Du Tiêu.

Đột nhiên cậu có ảo giác như dê vào miệng cọp!
Lúc đó Chúc Trì run lẩy bẩy cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Du Tiêu nhìn thấy hôm qua Chúc Trì rất thân thiết với Tống Thần Dật mà bây giờ chỉ có thể là bạn cùng bàn của nhóc ta, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh thì trong lòng cậu ta thầm vui mừng.

Nhưng nhóc ta vẫn giữ quan điểm thiện ác, chán ghét nhưng ai liên quan đến họ Tống, tin tưởng chắc chắn ai thích Tống Thần Dật đều là kẻ thù của nhóc ta.

Kết quả là trên bàn của Chúc Trì và Du Tiêu xuất hiện một đường ranh giới ba tám.

Đôi mắt màu hổ phách của Chúc Trì mờ mịt không hiểu nhìn vào một đường kia.

Cậu chưa bao giờ nghe người khác nói đến loại chuyện này nhưng cậu không ngờ rằng hiện tại cái thứ tượng trưng cho nước sông không phạm giếng này lại thực sự xuất hiện trên bàn của cậu.

Nhưng mà bên cạnh đó, Du Tiêu còn dùng giọng điệu của kẻ xấu uy hiếp cậu một cách không khách khí: “Tính tình tớ không tốt, đừng nói chuyện với tớ, nếu không tớ sẽ ăn thịt cậu.


Chúc Trì nghe vậy trong lòng cảm thấy hơi oan uổng, trong đôi mắt ẩm ướt tràn đầy vẻ khó hiểu, thận trọng liếc nhìn Du Tiêu, ánh mắt giống như động vật nhỏ trông thật đáng thương.

Khi nhìn thấy mí mắt Du Tiêu giật giật, lúc đó nhóc ta đã mềm lòng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Du Tiêu lại tự nhéo vào tay mình một phát.

Ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài dễ thương của cậu đánh lừa, cậu là bạn của Tống Thần Dật! Một người bạn của kẻ thù truyền kiếp của nhóc ta!
Kết quả là, đối mặt với ánh mắt đáng thương của Chúc Trì, Du Tiêu kiêu ngạo quay đầu đi không nhìn cậu nữa.

Lông mi dài của Chúc Trì run lên hít hít mũi rồi từ từ lấy từng cuốn sách trong cặp ra.

Du Tiêu liếc mắt nhìn Chúc Trì, âm thầm suy nghĩ xem chuyện này có phải là quá đáng rồi hay không.


Tống Thần Dật ở bên kia nhìn Chúc Trì ngồi cùng Du Tiêu, trong lòng hận đến cắn răng.

Dựa theo vị trí mà giáo viên sắp xếp, hiện tại nhóc và Chúc Trì cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm!!!
Ngưu Lang Chức Nữ cũng không đến mức như thế này!
Dù sao Chức Nữ cũng không ngồi chung một chỗ đối đầu với kẻ thù của Ngưu Lang!
Nhóc chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ cảnh cáo Du Tiêu nếu Du Tiêu dám làm gì Chúc Trì, nhóc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhóc ta.

Nhưng Du Tiêu không để vào mắt mức độ đe dọa như này.

Nhóc ta thậm chí còn dự định khi Chúc Trì vô tình vượt qua ranh giới thứ ba tám, nhóc ta sẽ nhân cơ hội phê bình cậu để kích thích thằng nhóc Tống Thần Dật kia.

Du Tiêu đã tính trước cười xấu xa chờ Chúc Trì vượt qua ranh giới.

Không ngờ Chúc Trì cư xử ngoan ngoãn suốt cả buổi sáng, không hề vượt quá giới hạn một chút nào.

Hơn nữa còn không nói một lời nào với nhóc ta.

Thỉnh thoảng có bạn học đi ngang qua không nhịn được muốn nói chuyện với Chúc Trì, Chúc Trì sẽ lễ phép đáp lại, giọng nói vừa mềm vừa ngọt làm cho lòng người ngứa ngáy rất muốn nói chuyện với cậu.

Nhưng Chúc Trì thật sự rất nghe lời, buổi sáng sau khi Du Tiêu uy hiếp cậu không được nói chuyện với nhóc ta, Chúc Trì thật sự không nói với nhóc ta một lời nào.

Nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang nói chuyện với Chúc Trì, Chúc Trì khi nói chuyện hơi lo lắng nhưng lại rất lịch sự, chậm rãi và đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Nếu vui vẻ trò chuyện vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên đôi má trắng nõn của cậu.

Du Tiêu nhìn vào trong mắt, càng nhìn càng cảm thấy ngứa ngáy hối hận.


Nhóc ta sốt ruột chờ suốt cả buổi sáng, Chúc Trì cũng không đến nói chuyện với nhóc ta nên cũng không đợi Chúc Trì vô tình vượt qua ranh giới ba tám.

Cậu thật sự đã hành động như lời đe dọa, ngoan ngoãn làm như không có gì trước mặt nhóc ta và hoàn toàn nhóc lờ cậu ta.

Lần này đến lượt Du Tiêu không vui.

Đợi đến khi tan học, Chúc Trì nho nhỏ nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy trốn khỏi nhóc ta, chạy đến bên cạnh Tống Thần Dật giống như nhóc là chiến binh đến giải cứu mà nhóc ta lại giống như con rồng lớn độc ác hung tợn vẫn ở bên cạnh cậu.

Du Tiêu mở to mắt, hiểu được cái gì gọi là cảm giác chênh lệch.

Nhưng nhóc ta không muốn thừa nhận bản thân cảm thấy hối hận muốn làm lành với Chúc Trì.

Nhóc ta đã chống lại Tống Thần Dật và những người bên cạnh lâu như vậy, sao có thể tùy tiện tạo ra ngoại lệ được!
!
Vì thế ngày hôm sau, khi tổ trưởng nhỏ Chúc Trì tới chỗ Du Tiêu để thu bài tập, Du Tiêu cũng giả vờ không chịu hợp tác.

Chúc Trì khô khốc chờ đợi, cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nhất thời luống cuống tay chân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận