Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Cậu không nản lòng mà nói: “Cái đó, bạn học Du, bài tập của cậu…”
Du Tiêu nói: "Không nộp.

"
"Nhưng mà! "
Hốc mắt của Chúc Trì lúc gấp gáp sẽ hơi đỏ lên nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể khóc lên.

Chúc Trì sẽ không khóc vì chuyện nhỏ nhặt như vậy nhưng nếu Du Tiêu không nộp bài tập thì sẽ bị giáo viên mắng chứ không phải Chúc Trì.

Nhưng Du Tiêu ngây thơ nhìn bộ dáng đáng thương của Chúc Trì, còn tưởng rằng cậu sắp khóc.

Du Tiêu là người ghét trời ghét đất nhưng lại sợ nhất nhìn thấy người khác khóc.

Nhóc ta gãi gãi sau đầu khẽ "chậc" một tiếng lấy cuốn sách bài tập nhàu nát trong cặp ra đưa cho Chúc Trì nói: "Được rồi được rồi, tớ nộp còn không được sao?"
Chúc Trì chớp chớp mắt ngơ ngác đứng ở đó, tự hỏi tại sao Du Tiêu lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Chẳng lẽ nhóc ta cũng sợ bị giáo viên mắng sao?
Sau giờ học, giáo viên để lại chữ viết trên bảng đen.

Hôm nay đến lượt Chúc Trì trực, cậu đi tới trước mặt bảng đen vì chậm lớn nên nhỏ con hơn rất nhiều so với những người khác, tuy rằng đã đứng nhón chân và duỗi tay nhưng vẫn không thể với tới phần trên cùng.

Cậu hơi khó hiểu.

Trong cuốn sách gốc cậu nên là công.


Có thể hơi công nên phát triển chậm đi.

Chúc Trì không ngừng cố gắng tiếp tục khiêu chiến độ cao này.

Nhìn thấy Chúc Trì nhảy lên như một con thỏ nhỏ trước bảng đen, khó nhọc lau bảng, Du Tiêu nhìn chằm chằm một lúc rồi cảm thấy ngứa ngáy đến mức gần như muốn chạy lên lấy đồ lau lau bảng đen cho cậu.

Không, không thể như thế này được.

cậu là bạn của Tống Thần Dật, là kẻ thù của mình.

Nhưng mà sau khi nhìn một hồi, Du Tiêu ngạo mạn nghĩ chỉ cần giúp cậu một chút, giúp cậu một chút thôi cũng không chết.

Du Tiêu hạ quyết tâm đứng dậy đi giúp đỡ cậu.

Nhưng khi nhóc ta rời khỏi vị trí, Tống Thần Dật đã đến bên cạnh Chúc Trì cầm lấy đồ lau bảng trên tay cậu ra rồi xóa đi chỗ Chúc Trì không thể lau sạch.

Chúc Trì nở một nụ cười dễ thương và vui vẻ nói tiếng cảm ơn với Tống Thần Dật.

Mà lúc này, Du Tiêu đang rời khỏi chỗ ngồi muốn giúp Chúc Trì lại lúng túng lùi lại.

Trong lòng nhóc ta cảm thấy vô cùng phức tạp.

Có cảm giác Tống Thần Dật đã lấy đi lời khen vốn dĩ thuộc về mình.

Du Tiêu và Tống Thần Dật đúng là đã gặp nhau ở trường mẫu giáo.

Trước khi Tống Thần Dật xuất hiện, nhóc luôn là tâm điểm chú ý của cả lớp.

Nhóc là một học sinh giỏi trong mắt giáo viên và được cả lớp hâm mộ.

Nhưng sau khi Tống Thần Dật xuất hiện, sự chú ý và khen ngợi vốn thuộc về nhóc ta đều bị nhóc lấy đi hết.

Ngay cả mẹ nhóc ta cũng thường xuyên khen ngợi Tống Thần Dật trước mặt nhóc ta để nhóc ta và nhóc cùng học tập thật tốt.

Bây giờ cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện.

Du Tiêu cảm thấy những ngày đối đầu với Chúc Trì không vui vẻ như trong tưởng tượng, hơn nữa hành vi của nhóc ta dường như còn làm sâu sắc thêm tình bạn giữa Chúc Trì và Tống Thần Dật.

Điều này ngược lại chẳng phải sẽ như ý nguyện của Tống Thần Dật sao?
Du Tiêu hơi khó chịu.

Đây hoàn toàn không phải là điều nhóc ta muốn.


Vào ngày mưa đó, khi Chúc Trì đưa ô cho nhóc ta, rõ ràng nhóc ta muốn tìm được cậu và trở thành bạn tốt của cậu.

Vào kỳ nghỉ hè trời mưa đó, chị gái của Du Tiêu đã kể cho nhóc ta nghe câu chuyện về cô bé Lọ Lem.

Khi nghe hoàng tử nhặt được chiếc giày thủy tinh do Lọ Lem để lại, nhóc ta không nhịn được hỏi một câu: “Hoàng tử có thể tìm được Lọ Lem không?”
Chị gái sờ sờ đầu nhóc ta nhẹ nhàng đáp: “Có thể.


!
Ngày hôm sau, Du Tiêu suy nghĩ suốt đêm đã hạ quyết tâm quyết định sẽ có mối quan hệ tốt đẹp với Chúc Trì.

Ranh giới ba tám trên bàn đã bị Du Tiêu âm thầm xóa đi như một dấu hiệu thiện chí của nhóc ta.

Nhưng hôm nay nhóc ta chờ trái chờ phải lại không đợi được Chúc Trì đến trường.

Ngay cả khi chuông tan học vang lên, trong lớp vẫn không thấy bóng dáng Chúc Trì.

Chúc Trì là học sinh ngoan ngoãn và nghe lời nhất lớp.

Cậu không bao giờ đi muộn và không gây ồn ào trong lớp, là đứa trẻ khiến người ta bớt lo nhất.

Nhưng sao cậu lại đến lớp muộn như thế?
Du Tiêu từ từ trở nên bất an, ngón tay siết chặt lại.

Tống Thần Dật cũng trở nên lo lắng.

Mặc dù luôn là nhà họ Tống đón Chúc Trì về ăn tối nhưng buổi sáng dì Dương vẫn đích thân đến đón Tiểu Trì đi học.

Nhóc hối hận vì không thể đến trường cùng Chúc Trì, không thể nắm bắt được tình hình là hôm nay Chúc Trì đến muộn.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Khi giáo viên chủ nhiệm đến lớp học, bọn họ mới biết được hôm nay Chúc Trì bị sốt nên xin nghỉ học.

Du Tiêu quay đầu nhìn Tống Thần Dật phát hiện nhóc cũng kinh ngạc như vậy.

Chúc Trì bị bệnh lúc nào nhóc ta cũng không biết, ngày hôm qua nhóc ta còn bắt nạt cậu, Du Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.

Nhóc ta thật đáng chết!
Du Tiêu bực bội xoa xoa đầu, trong lòng có cảm giác tội lỗi.

Đúng lúc này giáo viên chủ nhiệm lại nói: “Có bạn học nào tình nguyện thay mặt cả lớp đi thăm Chúc Trì không? Cũng thuận tiện dạy cho em ấy những kiến ​​thức hôm nay để em ấy có thể theo kịp tiến độ của mọi người.

"
Lời này vừa nói ra, hai mắt của Du Tiêu và Tống Thần Dật lập tức sáng lên, hai người nhanh chóng giơ tay lên.

Cả hai đều sững người trong giây lát và nhìn thấy sự thù địch trong mắt nhau.

!
Giờ phút này, Chúc Trì đang nằm trong phòng ngủ nhỏ, ôm một con gấu đồ chơi nhìn lên trần nhà với đôi mắt ướt đẫm, trán dán miếng hạ sốt nhưng trong xương lại có một cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Dương Huyên rót một cốc nước nóng cho Chúc Trì, đỡ lưng cậu bảo cậu ngồi dậy uống thuốc.

Chúc Trì nhét thuốc trong tay vào miệng rồi cầm ly nước uống một hơi mới làm cổ họng đau rát đỡ hơn một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận