Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Cậu suýt sặc nên che miệng ho mấy tiếng rồi nói với mẹ: "Mẹ đi làm việc của mình đi.

Mẹ không cần phải chăm sóc con đâu."
Dương Huyên sờ sờ cái trán nóng bừng của Chúc Trì cảm thấy vô cùng đau lòng: "Con đang nói cái gì vậy? Tiểu Trì sốt nặng như vậy, làm sao mẹ có thể để con một mình được?"
Chúc Trì cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của mẹ, trong lòng dâng lên một cảm giác an tâm sâu sắc nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cảm ơn mẹ.”
Dương Huyên nhẹ nhàng rũ mắt xuống, cười nói: "Nói cảm ơn mẹ làm cái gì chứ."
Mà đúng lúc này, ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ nhẹ nhàng giống như sợ quấy nhiễu người nào đó đang nghỉ ngơi.
Dương Huyên hơi hoang mang không biết lúc này ai lại đến nhà bọn họ.
Sau khi cửa được mở ra có hai đứa bé đứng bên ngoài, mỗi đứa cầm một giỏ trái cây với vẻ mặt lo lắng đang nhìn vào bên trong.
Dương Huyên bất ngờ nói: "Cậu Tống, sao cậu lại tới đây?"
Tống Thần Dật lo lắng nói: "Dì, cháu nghe nói Tiểu Trì bị bệnh nên muốn đến thăm."
Du Tiêu hơi bất ngờ.


Chẳng lẽ mẹ Chúc Trì lại là người giúp việc trong nhà Tống Thần Dật sao?
Một lúc sau, Chúc Trì đang nằm trên giường dán miếng hạ sốt thì cậu đột nhiên nghe thấy tiếng "cạch" từ cửa phòng ngủ.
Cậu ốm yếu nhìn về phía cửa.
Khuôn mặt vốn trắng nõn nà của Chúc Trì đã đỏ bừng với đôi mắt ươn ướt giống như bị phủ một lớp sương mù, nhìn vào khiến người ta cảm thấy đau lòng muốn ôm chặt lấy cậu.
Sau khi nhìn thấy Tống Thần Dật, Chúc Trì lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Anh Thần Dật, chào buổi sáng."
Du Tiêu đi vào phòng đặt giỏ trái cây bên cạnh Chúc Trì, phá hỏng bầu không khí nói: "Xem ra bạn cùng bàn của tớ nóng đến mơ hồ rồi.

Bây giờ đã giữa trưa rồi."
Nhóc ta đến bên giường Chúc Trì nhìn Chúc Trì đang ốm nặng rồi dừng lại chậm rãi nói: “Bạn cùng bàn, tớ đến thăm cậu.”
Cảm thấy câu nói này quá thân mật, nhóc ta đổi lời kiêu ngạo nói: “Là giáo viên bảo bọn tớ đến thăm bệnh.”
Nhóc ta không ngừng nhấn mạnh ba chữ "bạn cùng bàn" khiến Tống Thần Dật hơi tức giận.
Nhóc tới thăm Tiểu Trì, Du Tiêu tới đây xem náo nhiệt làm gì.
Chúc Trì chớp chớp mắt, không hiểu tại sao người bạn cùng bàn đã vẽ ranh giới ba tám lại sẵn lòng đến đây thăm bệnh nhưng theo bản năng cậu lại vô thức trốn tránh qua Tống Thần Dật ở bên kia.
Chỉ một động tác nhỏ nhưng tổn thương lại rất lớn, Du Tiêu hơi mở mắt tinh thần suy sụp.
Chúc Trì thực sự bắt đầu ghét nhóc ta vì mục tiêu của ngày hôm qua!
Tống Thần Dật nhìn thấy Chúc Trì trốn tránh nhóc ta, nhóc cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, đắc ý và có đầy thành tựu.
Nhóc biết Chúc Trì và nhóc cùng quan điểm!
Lúc này Chúc Trì chú ý đến cuốn sách trong tay Tống Thần Dật tò mò hỏi: "Đó là cái gì?"
Tống Thần Dật nhìn thoáng qua nói: "Đây là bài tập giáo viên bảo anh mang tới cho em, để anh dạy em."
Nhưng mà rất nhanh nhóc đã ném những thứ đó sang một bên cười nói: “Nhưng mà Tiểu Trì bị bệnh nhất định rất khó chịu, không muốn học thì không học, anh có rất nhiều thời gian để dạy em học.

Chờ em khỏi bệnh, buổi tối tới nhà anh, anh sẽ dạy em thật tốt, sẽ không để em không theo kịp tiến độ của mọi người.”

Du Tiêu đứng một bên vẻ mặt đầy chán ghét, cảm thấy những tính toán của Tống Thần Dật sắp đập vào mặt mình.
...
Tống Thần Dật và Du Tiêu vốn không thân thiết với nhau nhưng bây giờ bọn họ đến nhà Chúc Trì để thăm bệnh.

Oan gia ngõ hẹp, cạnh tranh khắp nơi.
Vì thế khi Tống Thần Dật muốn đút trái cây cho Chúc Trì ăn thì tranh chấp lại bắt đầu!
Khi Tống Thần Dật muốn đút cho Chúc Trì một thìa táo giòn ngọt thì Du Tiêu cũng làm theo giơ thìa đút cho Chúc Trì một miếng lê.
Hai người lãnh đạm nhìn nhau một cái đều hiểu được ý tứ trong mắt đối phương.

Cút xa một chút đi!
Chúc Trì ngồi giữa bọn họ cảm thấy khó xử nên khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ xem mình có thể nhét hai thứ vào miệng cùng một lúc hay không.
Nhưng bởi vì bóng ma tâm lý do ranh giới ba tám để lại, cậu thật sự không dám ăn những gì Du Tiêu đưa cho nên vội vàng mở miệng nhận lấy miếng táo Tống Thần Dật đút.
Cậu nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận lời trách mắng.
Không ngờ Du Tiêu lại không hề tức giận thậm chí còn ngơ ngác nhìn chiếc thìa của mình, ngẫm nghĩ về quả lê của mình do dự nói: “Lê của tớ lạnh quá sao?”
Chúc Trì ngẩn người sau đó cẩn thận ngước mắt nhìn Du Tiêu, mím môi hơi bất ngờ.
Suy cho cùng, người trước mặt là người đã vạch ra ranh giới ba tám với cậu, là người đã cảnh cáo cậu không được nói chuyện với nhóc ta.

Vì nhóc ta đã vẽ ranh giới ba tám với cậu nên rõ ràng là nhóc ta ghét cậu đi.
Chúc Trì ngước đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn chằm chằm nhóc ta, cậu ngơ ngác nắm chặt góc áo, không hiểu được thái độ lúc nóng lúc lạnh của Du Tiêu.
Bị Chúc Trì đang ốm nhìn chằm chằm như vậy, hai má của Du Tiêu nóng lên, ánh mắt tự nhiên lảng sang chỗ khác, vì lời xin lỗi tiếp đây nên tai cậu ta đỏ lên: “Hôm qua là lỗi của tớ, tớ xin lỗi.

"
Tống Thần Dật nhìn Du Tiêu giống như nhìn thấy kỳ tích ngoài ý muốn nói: "Thì ra cậu còn có thể nói xin lỗi à?"
Nghe vậy, cổ Du Tiêu cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, giương nanh múa vuốt chuẩn bị cùng Tống Thần Dật đánh nhau lần nữa.
Chúc Trì nhìn bộ dạng trẻ con cãi nhau ầm ĩ của hai người bọn họ, cậu nhai táo rồi chợt cười ra tiếng.
Tiếng cười trong trẻo của cậu không phải kiểu giễu cợt thô lỗ mà là tiếng cười rất ngọt ngào và nhẹ nhàng giống như dòng suối chảy trên sườn đồi.
Tống Thần Dật và Du Tiêu đỏ mặt liếc nhau một cái, tạm thời làm hòa và ngừng đánh đánh giết giết nhau.
Đánh nhau trước mặt một đứa trẻ ngoan ngoãn như Chúc Trì thật sự không tốt chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận