Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Chúc Trì giống như chất keo kết dính giữa hai người, có cậu ở bên, dù muốn đánh nhau cũng sẽ nhịn, không muốn lộ một mặt nóng nảy của mình với cậu.

Chúc Trì còn coi hai người đến thăm bệnh như khách mà đối đãi.

Dù vẫn còn là một bệnh nhân nhỏ cần được chăm sóc nhưng cậu rất nhiệt tình và hào phóng lấy đồ ăn nhẹ và đồ chơi ra chia sẻ với bọn họ.

Giống như một mặt trời nhỏ, ấm áp và xua tan những đám mây đen.

Chúc Trì cố gắng lục lọi túi đồ ăn vặt của mình, sau đó như phát hiện được kho báu nào đó, nhét một cái bánh tuyết nhỏ vào tay Tống Thần Dật và Du Tiêu.

Loại này vừa ngọt vừa giòn, là món ăn vặt yêu thích thường ngày của Chúc Trì, cắn rất giòn nên Dương Huyên đã giúp cậu trữ rất nhiều vị khác nhau.

Bầu không khí đột nhiên trở nên thân thiện giống như một bữa tiệc trà nhỏ, Du Tiêu đang cắn răng suy nghĩ tại sao đồ ăn vặt của Chúc Trì lại ngọt ngào như vậy.

Chúc Trì ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, cầm một chiếc bánh tuyết nhỏ chậm rãi ăn.

Sau khi ăn được một lúc, mí mắt trên và dưới bắt đầu giằng co vô cùng nặng nề.


Đúng lúc này, Du Tiêu đỏ mặt nhịn nửa ngày, có chút kiêu ngạo lấy lòng Chúc Trì nói: “Tiểu Trì, ranh giới ba tám đó… Tớ lau rồi.


Chúc Trì nghe thấy được những lời này, buồn ngủ mà gật gật đầu nhưng bởi vì bị sâu ngủ bám lấy nên đầu óc mơ màng, không hiểu ý của nhóc ta.

Du Tiêu thấp thỏm đợi một lúc lâu, không đợi được câu trả lời, ngước mắt lên nhì thì lại phát hiện Chúc Trì đang nghiêng đầu, cuộn tròn ở trong chăn, ngủ thiếp đi rồi.

Khi cậu ngủ, trong tay vẫn còn cầm chiếc bánh tuyết nhỏ kia, miệng nhẹ nhàng ngậm, khóe miệng còn dính một chút vụn bánh trắng như tuyết, lông mi tinh tế cong vút, ngủ như một con búp bê.

Người bị bệnh phát sốt tương đối dễ thích ngủ, đặc biệt là trẻ con giống như Chúc Trì, có thể một giây trước còn đang ngồi thật tốt, giây tiếp theo đã có thể ngủ say.

Du Tiêu ngẩn người, gọi một tiếng: “Tiểu Trì?”
Tống Thần Dật đưa ngón tay ra đặt ở trước miệng trước ra dấu im lặng.

Sau đó tay chân rón rén nhẹ nhàng mà đi tới, đỡ đầu của Chúc Trì thật cẩn thận mà đặt cậu vào vị trí ngủ, lại giúp cậu đắp chăn.

Du Tiêu đứng ở một bên, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Từ khi nhóc ta gặp được Tống Thần Dật cho tới nay, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu như vậy của nhóc.

Phải biết rằng Tống Thần Dật của trước kia kiêu ngạo giống như một con khủng long bạo chúa, ai cũng đều không để vào mắt.

Nếu như khi đó có người nói cho nhóc biết Tống Thần Dật tương lai có một ngày sẽ kiên nhẫn mà chăm sóc một người như vậy, giúp người đó đắp chăn đàng hoàng, thăm dò nhiệt độ trên trán của người đó, lại mỉm cười nhẹ nhàng mà giúp người đó lấy bánh tuyết nhỏ trên tay đi, nhóc chắc chắn không thể tin được.

Hai người này là một sao?!
Du Tiêu siết chặt nắm đấm, nghĩ thầm, tiểu bắt nạt ngang ngược này ở trước mặt Chúc Trì cũng thật là biết giả bộ.

Nếu như Chúc Trì biết được Tống Thần Dật của trước kia ghét nhất là bạn cùng lứa tuổi khóc sướt mướt, đối với mỗi đứa trẻ đến gần nhóc đều không mấy thân thiện, suốt ngày vừa hống hách vừa bá đạo chắc chắn sẽ không thích nhóc nữa.


Lúc Dương Huyên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy ba đứa trẻ đang nằm cạnh nhau ở trên giường, giống như ba con mèo con lười biếng, ngoan ngoãn mà ngủ.

Chúc Trì nghiêng đầu trên gối, hai vị khách nhỏ nằm đối diện cậu mà ngủ, một mảng lớn ánh mắt trời chiếu lên trên người của bọn trẻ, ấm áp, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn thoạt nhìn đặc biệt hài hòa.

Dương Huyên ôn nhu mà mỉm cười, tay chân rón rén nhẹ nhàng mà đi qua, muốn giúp bọn nhỏ kéo chăn lại, để phòng ngừa bọn nhỏ bị cảm lạnh.

Khi đến gần, bà mới phát hiện, lúc Tống Thần Dật ngủ đến mơ hồ, vẫn còn gắt gao nắm chặt tay của Chúc Trì, nỉ non: “Tiểu Trì! Thích.


Trái tim của Dương Huyên đều tan chảy.

Bà cười đến cong mặt mày, từ tận đáy lòng cảm thấy, tình bạn giữa bọn trẻ thật tốt.

!
Lúc Tống Thần Dật tỉnh lại, phát hiện Du Tiêu vậy mà lại nằm ở bên cạnh nhóc và Chúc Trì, đặc biệt nổi giân, nhéo lỗ tai của Du Tiêu kéo nhóc ta ra khỏi Chúc Trì bên cạnh.

Du Tiêu bị đau đến tỉnh dậy, thấy là Tống Thần Dật, định xắn tay áo lên muốn đánh nhau thì nghe được động tĩnh Chúc Trì mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cậu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn mang theo giọng sữa mới vừa tỉnh ngủ hỏi: “Làm sao vậy?”
Hai người thu hồi tư thế đánh nhau lại, duy trì vẻ yên tĩnh giả dối bao năm, cười tủm tỉm nói: “Không có gì.


Sau khi thăm bệnh xong, hai người từ trong phòng Chúc Trì rời đi, lại lễ phép mà vẫy tay chào tạm biệt với dì.


Lúc đi đến cổng của khu dân cư, hai người mới xoa tay hầm hè mà bắt đầu ầm ĩ, cảnh tượng đặc sắc, đến cả chó đi ngang qua nhìn thấy đều phải reo hò ủng hộ hai tiếng.

!
Bởi vì ranh giới ba tám mà thiếu chút nữa đã bị Chúc Trì chán ghét nên Du Tiêu đã rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thay đổi kế hoạch.

Chúc Trì nếu có thể làm bạn tốt với Tống Thần Dật, chắc chắn cũng có thể làm bạn tốt với mình.

Nhóc ta nghĩ Tống Thần Dật để ý đến Chúc Trì như vậy, nếu như nhóc ta và Chúc Trì trở thành bạn tốt hơn, nhóc nhất định sẽ vô cùng bực bội.

Dù sao chỉ cần có thể khiến cho Tống Thần Dật cảm giác được chuyện không vui, nhóc ta sẽ vui vẻ mà làm một chút.

Ngay tối hôm đó, nhóc ta lập một kế hoạch chu đáo vô cùng kỹ càng và chi tiết.

Bước đầu tiên, bôi đen hình tượng của Tống Thần Dật ở trong lòng cậu trước, có thể làm ít mà được công to.

Kết quả là khi Chúc Trì khỏi bệnh trở lại trường học, Du Tiêu liền thừa dịp lúc cậu đang cầm sách mà sấn đến, lại gần, ám chọc hỏi cậu: “Tiểu Trì, cậu làm sao mà lại quen biết với Tống Thần Dật vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận