Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Chúc Trì đặt sách lên trên bàn, ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút: “Mẹ của tớ làm việc cho nhà cậu ấy, vì để tiện chăm sóc tớ, nên tớ ăn cơm tối ở nhà bọn họ, cả nhà họ đều rất thân thiết.


Du Tiêu nghĩ thầm mẹ của Chúc Trì quả nhiên là làm việc cho nhà họ Tống.

Ba của Du Tiêu đã từng dặn dò nhóc ta không cần chơi cùng với đám trẻ nghèo bởi vì hầu hết bọn họ đều không chân thành, chỉ muốn đến nịnh bợ quyền thế của nhà bọn họ.

Nhưng mà Chúc Trì thoạt nhìn, căn bản không giống như là đứa trẻ vì nịnh bợ Tống Thần Dật mới chơi đùa cùng với nhóc.

Thậm chí nhóc ta còn cảm thấy trong quan hệ giữa hai người này ngược lại là Tống Thần Dật coi trọng Chúc Trì hơn một chút.

Sau khi nói xong nguyên do quen biết với Tống Thần Dật, Chúc Trì còn liên tục mà nói rất nhiều lời hay về Tống Thần Dật.

Thật ra mục đích là muốn để cho Du Tiêu hiểu được rằng Tống Thần Dật rất tốt, nguyện ý làm bạn với nhóc ta, không cần phải làm đối thủ một mất một còn với nhau.

Nhưng Du Tiêu lại thừa dịp nói: “Vậy Tống Thần Dật đó ở trước mặt cậu cũng rất biết giả vờ.


Chúc Trì chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Du Tiêu hừ một tiếng nói: “Trước khi Tống Thần Dật chuyển tới trường mẫu giáo khác, tớ đã từng học chung với cậu ta.


Tính tình cậu ta rất tệ, hơn nữa lại vô cùng không thích các bạn khác khác đến gần.

Càng quan trọng hơn là, cậu ta còn mắc bệnh ưa sạch sẽ! Không thích người khác chạm vào đồ của cậu ta, hơi chạm vào một chút thì cậu ta cũng sẽ nổi giận.


Tuy rằng là như thế nhưng Tống Thần Dật cư xử khá là có trách nhiệm ở những phương diện khác, khi trong lớp xuất hiện vấn đề phiền toái gì, nhóc luôn luôn có năng lực hóa giải, thế cho nên các bạn nhỏ khác đều cho rằng, có thể làm bạn với nhóc chính là một điều rất tuyệt vời.

Đây cũng là điểm khiến cho Du Tiêu ghen tị nhất.

Nhưng việc Tống Thần Dật mắc bệnh ưa sạch sẽ khiến người ta ghét cũng là sự thật!
Nhóc ta cực lực miêu tả Tống Thần Dật trở thành hình tượng một tên hung thần sát khí, hy vọng Chúc Trì sẽ sợ hãi nhóc, từ đó cùng mình trở thành bạn tốt hơn.

Nhưng dù Chúc Trì cố gắng tưởng tượng theo những gì mà nhóc ta miêu tả, lại nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Tống Thần Dật nguyện ý chia sẻ đồ chơi của mình với cậu, thậm chí còn là món đồ trân quý nhất của mình đặt ở trong tủ trưng bày đồ sưu tầm.

Cậu cũng không biết hóa ra Tống Thần Dật còn mắc bệnh ưa sạch sẽ, bởi vì có rất nhiều lúc đồ ăn mà cậu không ăn hết, Tống Thần Dật đều nguyện ý ăn hết giúp cậu.

Nhóc cũng không giống như người sẽ tùy tiện nổi giận, lần trước đánh nhau cũng là vì bảo vệ bản thân và bạn học.

Tất cả đồ vật của nhóc đều không để cho người khác chạm vào.

Chúc Trì cho rằng để hiểu rõ một người, cũng không thể nghe từ miệng của người khác mà phán xét, mà là phải dùng hai mắt của mình để xem.

Vì thế cậu quay mặt lại, nghiêm túc mà nhìn Du Tiêu, lời lẽ chính trực nói: “Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy là một người tốt.


Du Tiêu: “! ”
Bạn cùng bàn nhỏ này sao lại không dễ lừa như vậy chứ!
!
Các học sinh tiểu học năm nhất, bài tập về nhà tương đối nhẹ, hầu hết các bài tập đều hoàn thành xong trong giờ học.

Trong tiết học đầu tiên, giáo viên toán sắp xếp bài tập trên lớp.

Du Tiêu nhạy bén mà nhận ra được cơ hội tốt để mình lấy được thiện cảm của Chúc Trì đã tới.


Nhóc ta ghé qua, nhỏ giọng nói với Chúc Trì: “Tiểu Trì, tớ làm bài tập xong lát nữa sẽ đưa cho cậu chép.


Chúc Trì nghĩ thầm loại đề năm nhất này mà còn cần phải chép, vậy thì kiếp trước của cậu chẳng phải là sống uổng phí rồi.

Đôi mắt xinh đẹp dưới hàng mi dài của cậu nhìn về phía nhóc ta, uyển chuyển nói: “Tớ tự làm là được rồi.


Du Tiêu ngẩn người, nghĩ thầm hóa ra Chúc Trì vẫn là một học sinh ngoan, cư nhiên cũng không muốn làm loại chuyện đầu cơ trục lợi này.

Nếu như đổi lại là một đứa trẻ ham chơi bình thường, giờ phút này đã sớm nhìn nhóc ta như nhìn ân nhân cứu mạng.

Nhóc ta vừa làm bài vừa nghĩ, tại sao mình làm cái gì thì Chúc Trì cũng đều không có hứng thú, tại sao Tống Thần Dật từ miệng cậu lại có thể trở thành người tốt.

Sau khi hoàn thành xong bài tập trên lớp, giáo viên bảo bọn họ trao đổi bài tập, phê bình và sửa bài cho nhau.

Lúc này, Du Tiêu ngạc nhiên phát hiện, bài tập của Chúc Trì thế mà lại làm hoàn toàn đúng.

Thành tích của Du Tiêu thật ra khá tốt nhưng ngay cả nhóc ta cũng làm sai một câu hỏi logic.

Nhưng Chúc Trì thế mà lại hoàn toàn đúng hết.

Lúc này, nhóc ta cuối cùng cũng nhận ra dường như mình đã xem nhẹ thực lực của cậu bạn cùng bàn nhỏ này.

Nhóc ta vốn còn tưởng rằng những đứa trẻ giống như Chúc Trì cũng không giỏi trong việc học tập đâu.


Khó trách Chúc Trì khinh thường với việc chép bài tập của nhóc ta như thế.

Du Tiêu chậm rãi cúi đầu, trong không khí mơ hồ có một tia buồn bã.

Đúng lúc này, đứa trẻ ở phía sau lưng Chúc Trì đột nhiên chọc vào bả vai của cậu, khi Chúc Trì quay đầu lại, tay nhanh chóng nhét một tờ giấy vào lòng bàn tay của cậu.

Chúc Trì hoang mang mở lòng bàn tay ra, mở tờ giấy ra xem, phát hiện là Tống Thần Dật viết cho cậu.

[Tan học chờ anh cùng về nhà.

]
Chúc Trì cầm lấy bút chì, nhanh chóng viết gì đó lên tờ giấy, khẩn trương mà liếc nhìn giáo viên một cái rồi giao cho bạn học phía sau như kẻ trộm.

Lông mi của cậu khẽ run, nghĩ thầm Tống Thần Dật sao lại có thể xúi giục cậu làm chuyện xấu trong lớp.

Một phút sau, Tống Thần Dật nhìn thấy trên tờ giấy trả lời: [Trong lớp phải tập trung!]
Tống Thần Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó gấp tờ giấy lại, thật cẩn thận mà cất đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận