Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Du Tiêu nói: "Ở trường học sao có thể xảy ra chuyện.


Tống Thần Dật vẫn lo lắng, nói với Chúc Trì: "Chờ anh trở về.


Chúc Trì gật đầu, mềm giọng nói vâng.

Nhóc mở sách bài tập ra, nghiêm túc làm bài.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào và tiếng kinh hô.

Mấy đứa trẻ hư hỏng lớp 3 lại gây chuyện khắp nơi, lần này còn cầm mấy khẩu súng nước, xem ai không vừa mắt thì bắn nước lên người người đó.

Bọn trẻ không dám ầm ĩ với bọn nhóc, nhìn thấy bọn nhóc vội vàng tránh đi.

Bọn nhóc chơi vui, xông vào phòng học lớp 2, chọn Chúc Trì đang ngoan ngoãn làm bài tập.

Chúc Trì làm bài tập toán vừa nhanh vừa tốt, lúc cậu làm bài tập rất tập trung, cũng không chú ý đến bọn nhóc đến.


Cho đến khi sách bài tập của cậu được cầm lên.

“Bài tập làm tốt như vậy hay là giúp bọn này làm luôn đi?”
Chúc Trì ngẩn người ra, giơ tay muốn lấy sách bài tập của mình nhưng vì vóc dáng nhỏ nên không với tới.

Bên kia có một đứa trẻ cười hì hì giơ súng nước lên uy hiếp cậu.

Lúc Tống Thần Dật và Du Tiêu trở về, thấy có người lớp 3 dùng súng nước nhắm ngay Chúc Trì, trong nháy mắt đó, trong lòng đều muốn chém nhóc kia.

Mấy tên côn đồ lớp ba luôn bắt nạt những người yếu đuối, bọn họ chưa bao giờ bị trừng phạt gì cả.

Nhưng là hôm nay thì lại khác với mọi khi.

Khi một tên nhóc mập mạp giơ súng bắn nước lên nhắm ngay vào trán của Chúc Trì, muốn ấn còi bóp nước, thằng nhóc đột nhiên cảm giác phía sau lạnh buốt.

Thằng nhóc nuốt nuốt nước miếng, cứng đờ mà nhìn lướt qua phía trong lớp, phát hiện toàn bộ bạn học của lớp hai đều nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, những ánh mắt đó như thể toàn bộ đều là kẻ ác.

Không ổn, có gì đó không ổn.

Cho đến khi có một vang lên bên tai
“Ngăn bọn họ lại!”
Giây tiếp theo, toàn bộ bạn học trong lớp đều phóng đến, phân công rõ ràng, người thì chặn cửa, kẻ thì chặn người.

Khi ba tên cầm súng bắn nước muốn chạy trốn khi mới phát hiện mình đã bị bao vây chặt chẽ, cửa trước cửa sau của lớp hai đều đã bị bọn nhỏ dùng cơ thể lấp kín, bọn họ bị nhốt ở trong phòng học lớp hai, đó gọi là bắt rùa bỏ hũ!
Tống Thần Dật và Du Tiêu xoa tay hăm he, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn bọn chúng chằm chằm, biểu cảm thoạt nhìn so với bọn chúng còn muốn ác bá hơn.

Ba tên cầm súng bắn nước cho biết bọn chúng còn chưa từng thấy cảnh tượng nào! Loại cảnh tượng này quả thật là bọn họ chưa từng thấy!
Chờ đã! Không phải nói trong lớp hai đều là những đứa mọt sách học tập tốt, dù có bị bắt nạt như thế nào cũng đều sẽ không phản kháng sao?!
Còn chưa kịp hiểu rõ tiếp theo mình sẽ chết như thế nào, Tống Thần Dật và Du Tiêu lập tức nhào tới, đánh người phải gọi là nhanh chuẩn độc.

Ba tên cầm súng bắn nước lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật tàn nhẫn như vậy, sợ đến mức đều ném hết súng bắn nước đi, vừa ôm đầu khóc rống lên vừa gọi mẹ.

Từ đó về sau, một trận thành danh.

Sau đó toàn trường đều biết lớp hai năm nhất có một “bảo bối” của lớp, bắt nạt cậu thì sẽ khiến cho cả lớp nổi giận vậy nên không khuyến khích thử vì dễ dàng tan thành mây khói.


Có một lần Chúc Trì đi ra hành lang, thiếu chút nữa bị một đứa trẻ lớp ba đụng phải.

Chúc Trì còn chưa kịp nói gì, đối phương nhìn thấy cậu như là nhìn thấy quỷ, luôn miệng cúi đầu nói xin lỗi sau đó lật đật tháo chạy.

Vẻ mặt Chúc Trì mơ hồ đứng ngây tại chỗ.

Về sau chuyện này càng truyền càng kỳ quái, nói cái gì mà Chúc Trì là đại ca của lớp hai, là bá chủ của thành phố.

Hơn nữa hình như còn có chi nhánh ở lớp khác!
Khi ba tên cầm súng bắn nước bị Giang Nhiễu lớp bốn và Chương Dư lớp năm liên tiếp tìm tới kiếm chuyện, trong nháy mắt đã ý thức được cái người tên Chúc Trì của lớp hai kia nắm trong tay rất nhiều mạng lưới quan hệ, nhìn có vẻ mềm mại đáng yêu, thật ra lại là giả heo ăn thịt hổ!
Bởi vì việc này mà không còn ai ở trong trường tiểu học dám bắt nạt Chúc Trì, ngay cả những kẻ bắt nạt nhìn thấy cậu cũng phải nhượng bộ ba phần, lễ phép chào hỏi.

!
Đến Tết Nguyên Đán mỗi năm một lần, mỗi lớp đều phải biểu diễn một vở kịch nói.

Lớp hai năm nhất biểu diễn tiết mục Ba chú heo con.

Chúc Trì mắc chứng ám ảnh sợ xã hội nên muốn trốn tránh lên sân khấu, lại không may bị toàn bộ bạn học trong lớp bỏ phiếu chọn trúng.

Trên sân khấu, Chúc Trì diễn vai chú heo con đầu tiên, cuối cùng bị sói xám ăn thịt.

Chúc Trì mặc bộ đồ chú heo con lại đặc biệt đáng yêu, bộ quần áo màu hồng phấn, cả người cũng là mềm mại như bột, đôi mắt ướt ướt vừa ngước lên, giống như cục bột nhỏ làm nũng, đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn a ô há miệng một ngụm ăn trọn.


Đương nhiên, chú heo con trong truyện cổ tích quả thật bị sói xám há miệng một ngụm ăn trọn.

Vì thế trên sân khấu, sói xám Tống Thần Dật há miệng cắn một ngụm ở trên cổ của Chúc Trì.

Vết cắn không mạnh nhưng mà kỹ thuật diễn của Tống Thần Dật thật sự là quá tốt, nhìn về phía ánh mắt của Chúc Trì, chết tiệt, tựa như sói xám thật sự thèm muốn muốn chết.

Khi Chúc Trì bị nhóc cắn, như là con mồi bị sói cắn lấy mạch máu, căn bản là không dám động, im lặng mà nhắm mắt lại giả chết.

Tống Thần Dật có một đôi răng nanh nhỏ, bình thường thoạt nhìn còn rất đẹp trai đáng yêu nhưng lúc cắn ở trên cổ của mình thì có chút chịu không nổi.

Sau khi vở kịch biểu diễn kết thúc, Chúc Trì xoa xoa nhẹ lớp da đỏ lên đã lâu kia, có chút ủy khuất.

Tống Thần Dật lại như ăn tủy biết vị, có chút nghiện.

Vở kịch biểu diễn năm thứ hai là Cô bé quàng khăn đỏ.

Chúc Trì bất hạnh lại bị chọn trúng, ủy khuất mà diễn vai cô bé quàng khăn đỏ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận