Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Mà Tống Thần Dật thì lại tự nguyện mà diễn vai sói xám, thay bộ đồ sói hung dữ.

Vì thế mà vào Tết Nguyên Đán năm lớp hai này, Chúc Trì lại bị cắn một lần nữa.

Từ đó về sau, Tống Thần Dật giống như đã nghiện cắn cậu công khai đến mức vở kịch biểu diễn mỗi năm, nhóc đều tranh nhau muốn diễn vai sói xám.

Có đôi khi Chúc Trì nằm mơ cũng sẽ mơ thấy có một con sói xám lớn lên giống với Tống Thần Dật, ở trong mơ bị nó há miệng một ngụm ăn trọn cậu luôn.

Ở trong mơ Chúc Trì bị dọa sợ giật mình tỉnh giấc, ngày hôm sau đến trường học, càng nhìn Tống Thần Dật lại càng cảm thấy nhóc giống như một con sói xấu xa.

Vẫn là loại đặc biệt thích bắt nạt cậu.

Sau này hàng năm đều như thế, hôm nay thỏ trắng nhỏ, sang năm là gà con, Chúc Trì nhỏ yếu bất lực luôn ở trên sân khấu vở kịch bị con sói lớn tàn ác Tống Thần Dật này ăn tươi nuốt sống.

Mãi cho đến vở kịch biểu diễn năm thứ sáu, chủ đề là Người đẹp ngủ trong rừng.

Ý tưởng của cả lớp cực kỳ nhất trí, tất cả đều muốn để cho Chúc Trì diễn vai người đẹp ngủ trong rừng.


Chúc Trì cốt cách tinh tế, bị cả lớp khuyên mãi mới miễn cưỡng thay váy công chúa, đội tóc giả xinh đẹp, cổ trắng thon dài như một nắm tuyết, lúc nhắm mắt lại vừa ngoan vừa an tĩnh, thật sự giống như một người đẹp ngủ trong rừng.

Du Tiêu và Tống Thần Dật tranh đoạt vai hoàng tử một phen, đáng tiếc kết cục là Tống Thần Dật toàn thắng.

Chúc Trì nghĩ thầm, may mắn là lần này Tống Thần Dật không phải sói xám mà cậu cũng chỉ cần nằm ở trên giường ngủ là được.

Điều này đối với người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội lại cực kỳ tốt.

Ánh đèn lóa mắt trên sân khấu, “Người đẹp ngủ trong rừng” đang lẳng lặng mà nằm ở trên chiếc giường vẩy đầy hoa tươi, trên khuôn mắt trắng nõn xinh đẹp đang ngủ là một tầng đỏ nhạt.

Rõ ràng chỉ là diễn kịch, nhưng Tống Thần Dật lại hơi có chút khó chịu.

Đại khái từ “Vẫn chưa tỉnh lại” này phối hợp cùng với Chúc Trì, luôn có một loại tàn nhẫn khó hiểu.

Khi nhìn thấy “Người đẹp ngủ trong rừng” đang ngủ say, Tống Thần Dật thoáng chút nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy Chúc Trì, tóc của cậu còn chưa cắt ngắn, tựa như một cô bé.

Nhưng đối Tống Thần Dật mà nói Chúc Trì cho dù là cậu bé hay là cô bé thì nhóc đều thích.

Bởi vì đây là bảo bối độc nhất vô nhị của nhóc.

Dựa theo kịch bản, Tống Thần Dật vào vai hoàng tử cúi đầu, tự nhiên mà hôn xuống như vậy.

Giữa môi có chút ấm áp, ngón tay của Chúc Trì hơi nắm chặt, nghĩ thầm dưới loại tình huống này không phải là do không gian sao?
Nhưng mà bọn họ khi còn nhỏ cũng thường xuyên hôn và chơi với nhau như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.

Chúc Trì nghĩ thầm tình cảm giữa trẻ con với nhau là đơn thuần trong sáng nhưng mà qua một hai năm nữa, Tống Thần Dật hẳn là sẽ phải học được cách tránh hiềm nghi.

Đến lúc đó, cắn cổ, hôn… Khụ, những chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra.

Khi đó cũng đồng nghĩa rằng bọn họ đều đã trưởng thành.

!
Vở kịch ngày đó trôi qua, Chúc Trì đã có thêm một biệt danh nữa gọi là người đẹp nhỏ ngủ trong rừng.


Cộng thêm những sự kiện lúc trước, nhóm người lớp ba kia đối với ấn tượng về Chúc Trì lại thêm vài biệt danh, biến thành người đẹp nhỏ ngủ trong rừng với vô số nhân vật tay sai tàn nhẫn.

Vậy Tống Thần Dật lúc trước có thể hôn người đẹp nhỏ ngủ trong rừng trong vở kịch biểu diễn kia nhất định chính là nhân vật tàn nhẫn trong nhân vật xấu!
Chúc Trì đã trải qua sáu năm học tiểu học của cậu trong những ánh mắt sùng bái và kính sợ khó hiểu như vậy.

Sau cuộc thi chuyển cấp, Chúc Trì và Tống Thần Dật đã dùng thành tích xuất sắc trúng tuyển vào trường trung học trực thuộc Đại học Bắc Kinh.

Vốn dĩ Dương Huyên còn lo lắng thành tích của đứa nhỏ Chúc Trì vô cùng kém lúc còn học trường mẫu giáo ở chỗ bà ngoại, còn lo lắng không biết cậu có thể theo kịp tiến độ học tập của mọi người hay không.

Không ngờ rằng Chúc Trì thế mà lại giữ vững thành tích đứng đầu nhiều năm như vậy.

Nhưng mà khi gia đình tụ họp, Dương Lệ Hà, chị gái của bà lại vẫn dội cho bà gáo nước lạnh nói: “Thành tích hồi học tiểu học đều không tính, chờ đến khi lên cấp hai tiếp xúc với môn khoa học tự nhiên, là thông minh hay ngốc đều sẽ không giấu được, đặc biệt là loại trẻ con chỉ biết học suốt này.


Dương Huyên nghe xong những lời bà ta nói, có chút lo lắng.

Nhưng mà sau khi bà nhìn thấy Chúc Trì ngoan ngoãn đáng yêu, phần lo lắng kia lại vứt lên trên chín tầng mây rồi.

Không sao hết, chỉ cần Tiểu Trì vui vẻ, thành tích có tốt hay không cũng không quan trọng.

Con của bà, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.

!

Trường trung học trực thuộc Đại học Bắc Kinh cách nhà họ Tống rất gần, chỉ cách một con phố.

Việc học ở cấp hai tương đối nặng nề hơn một chút, vì thế bà Tống đề nghị sau này để Chúc Trì đến nhà họ Tống cùng Tống Thần Dật ngủ trưa với nhau, ngủ đủ giấc mới có thể học tập thật tốt.

Tống Thần Dật đương nhiên là người tán thành đầu tiên, toàn bộ kỳ nghỉ hè sau đó đối với việc lên cấp hai đều rất là mong chờ.

Về sau Chúc Trì mỗi ngày đều tới nhà anh để ngủ trưa, đây là chuyện mà trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Gió tháng chín thổi qua, dường như một kỳ nghỉ hè đã trôi qua, bọn nhỏ đều đã trưởng thành lên không ít, đều trở thành thiếu niên thiếu nữ.

Giống một cánh cửa lớn chưa bao giờ chạm đến bị mở ra, mọi người đột nhiên ý thức được, trước kia tại sao lại không phát hiện ra đứa bé trai nào đó lớn lên lại đẹp như vậy.

Chúc Trì khi còn nhỏ vừa mềm mại vừa đáng yêu, đáng yêu đến mức giống một cục tuyết.

Nhưng mà Chúc Trì của hiện tại lại càng xinh đẹp không thể chê vào đâu được, mặc đồng phục rộng thùng thình, cơ thể lại càng thêm tinh tế, làn da trắng đến chói mắt, đặc biệt nổi bật ở trong đám người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận