Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Nếu như nói Chúc Trì của trước kia là bị những đứa bé gái coi như linh vật tồn tại thì bây giờ rất có thể sẽ trở thành đối tượng làm rung động trái tim của các thiếu nữ.

Trong hộc bàn của Chúc Trì xuất hiện một bức thư tình đầu tiên, giống như đã dự báo điều gì đó đã xảy đến.

Trên đường đi học của Chúc Trì, xa xa mà nhìn thấy Tống Thần Dật đang đứng ở cổng trường chờ cậu.

Anh mặc một bộ đồng phục màu đen trắng đan xen, áo khoác lỏng lẻo mà khoác ở trên người, gập chân dựa vào trên tường chờ cậu, lúc không cười, khí chất thoạt nhìn rất lãnh đạm, giống như không dễ chọc.

Khiến cho người ta có thể rất trực quan mà cảm nhận được, tiểu bắt nạt ngang ngược kia đã trưởng thành.

Bởi vì vẻ ngoài quá mức đẹp trai của anh, người qua đường đi ngang qua nhìn thấy anh đều không khỏi nhao nhao ghé mắt nhìn, quả thực chính là chiêu bài sống của trường trung học trực thuộc Đại học Bắc Kinh.

Thỉnh thoảng có người quen đi qua chào hỏi anh, Tống Thần Dật gật gật đầu, nhàn nhạt đáp lại.

Người qua đường bị vẻ đẹp trai đến tê dại, nghĩ thầm soái ca quả nhiên đều là cao lãnh, khó có thể tiếp cận.

Thiếu niên như vậy, không biết sẽ trở thành tuổi thanh xuân của biết bao nhiêu người đây.

Đột nhiên bọn họ phát hiện soái ca nhỏ này không biết đã nhìn thấy ai, đôi mắt đột nhiên sáng lên, băng tuyết lãnh đạm giữa hai chân mày tan rã, khóe môi nhếch lên ý cười, loáng thoáng còn có cổ ý xấu.


Khi Chúc Trì đến gần anh, Tống Thần Dật cười đến gần cậu, xách cổ áo nhỏ của cậu lên, thò lại gần, rũ mắt hỏi cậu: “Tại sao lại không đợi anh?”
Thời gian nghỉ hè, vóc dáng của Tống Thần Dật từ từ cao lên khiến cho Chúc Trì có chút áp lực.

Cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Xe nhà anh quá khoa trương, ngồi đến trường học kỳ lắm.


Tống Thần Dật cười: “Vậy sau này chúng ta đi bộ cùng nhau.


Người qua đường nhìn dáng vẻ cười thoải mái này của soái ca nhỏ, đột nhiên tự hoài nghi về bản thân tại sao vừa rồi lại cảm thấy nhóc rất lạnh lùng cao lãnh.

!
Lớp bốn năm nhất trung học.

Trong tiết sinh lý, giáo viên cười nói: “Đừng thấy bây giờ các em vẫn còn là trẻ con, khi đến giai đoạn tuổi dậy thì, nói không chừng sẽ thích ai đó bên cạnh mình.


Bọn học sinh cười vang, theo lời giáo viên hỏi: “Tại sao vậy thầy?”
“Bởi vì vào độ tuổi này, cơ thể của các em sẽ bắt đầu trưởng thành, các hormone nam nữ sẽ tiết ra, sẽ dễ dàng sinh ra cảm xúc yêu đương.


Tống Thần Dật đem lời nói của thầy giáo làm trò cười mà nghe, xoay bút, có chút khinh thường nhìn lại.

Ở trong mắt anh, thứ tình yêu này còn không quan trọng bằng mấy món đồ sưu tầm của nhóc, lại càng không quan trọng bằng Tiểu Trì của anh.

Anh tràn đầy tự tin mà nghĩ, Chúc Trì chắc chắn cũng cho rằng như thế.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy Chúc Trì thể hiện sự hứng thú đối với bất kì cô bé nào cả, từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ thân thiết với anh nhất.

Hơn nữa Chúc Trì từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn, cơ bản không có khả năng yêu sớm.

Nhìn Chúc Trì đang nghiêm túc nghe giảng bài, Tống Thần Dật càng cảm thấy cậu bạn nhỏ mình nhìn từ bé đến lớn này đặc biệt xinh đẹp khiến người khác để ý.

Lông mi dày dài tạo thành một cái bóng râm nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn của Chúc Trì, đôi môi nhạt màu theo bản năng mà mím lại, ngón tay trắng nõn cầm bút, ánh mắt chăm chú mà nghe thầy giáo giảng bài.

Lớp vải mỏng ôm sát vào cơ thể mềm mại của cậu, tôn lên vòng eo của thiếu niên ngây ngô động lòng người.


Như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế giới này.

Là thứ mà Tống Thần Dật thích nhất, độc nhất vô nhị, cái gì cũng không thể thay thế được.

Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu mình đối với chuyện yêu đương không có hứng thú, thì Chúc Trì chắc chắn cũng là loại trẻ ngoan sẽ không biết yêu đương.

Đến lúc đó hai người trưởng thành, chắc chắn đều sẽ độc thân.

Nếu may mắn, nói không chừng anh có thể cùng Chúc Trì, cả đời hai người đều độc thân.

Bọn họ có thể cùng nhau sống chung, cùng nhau sinh hoạt.

Không có người nào có thể quấy rầy bọn họ.

Tuy đây chỉ là tưởng tượng, nhưng Tống Thần Dật chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy sảng khoái rồi.

Nhưng mà có điều anh không biết chính là giờ phút này Chúc Trì đang nhọc lòng suy nghĩ đến một chuyện khác.

Dựa theo hướng đi của thế giới này, nguyên chủ vào lúc học cấp hai thì cái tính lăng nhăng này càng thêm rõ ràng, hồi học trung học trước kia đã có mười hai người bạn trai, bạn gái.

Đúng vậy, người này nam nữ không kiêng kỵ, chay mặn đều ăn được.

Đối với thư tình ai đưa cũng đều không cự tuyệt.


Nếu như không muốn phá hỏng hướng đi của cốt truyện ở thế giới này thì Chúc Trì phải nỗ lực đạt KPI thành đàn ông tồi.

Điều này đối với cậu mà nói quả thực là quá khó khăn.

Trước khi xuyên sách, cậu là một người chỉ biết đến học tập như một con mọt sách, không quá lời khi nói rằng từ nhỏ đến lớn, cậu thậm chí đến cả người thầm mến cũng đều không có.

Ngay cả thích là cảm giác gì cũng không biết thì sao mà cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao như vậy.

Chúc Trì lâm vào hoàn cảnh khó xử.

Sau khi tan học, các bạn học trong lớp lập tức theo giáo viên cùng chơi đùa.

Nam sinh nghịch ngợm chỉ vào những bạn nam và bạn nữ có mối quan hệ tốt trong lớp nói: “Các cậu nói không chừng tương lai sẽ yêu nhau đấy.


Mấy đứa nhỏ ở tuổi này đối với loại đề tài này vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ, vừa bị nói như vậy, trong nháy mắt mặt lập tức đỏ một nửa, ngay lập tức phủ định nói: “Cậu đừng có nói bừa! Không đời nào!”
Cũng đúng lúc này, có người nhìn thấy Tống Thần Dật đang cầm bình giữ nhiệt của Chúc Trì giữ ấm, phát hiện bên trong không còn quá nhiều nước, đã rót hơn phân nửa nước trong bình giữ nhiệt của mình sang cho cậu, còn lải nhải mà dặn dò nói: “Em gần đây có chút cảm mạo, nhất định uống nhiều nước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận