Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Tuy nhiên, Chúc Trì lại là người mà Lục Văn cảm thấy thoải mái nhất kể từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.
Cậu ấy lo lắng Chúc Trì sẽ tiết lộ cậu ấy đã thầm khóc nhưng Chúc Trì đã giữ bí mật rất tốt.

Khi cậu ấy đến trường vào ngày hôm sau, không ai biết cậu ấy đã khóc vì điều gì.
Chúc Trì tuy dè dặt nhưng luôn quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy, khi cậu ấy không tự tin nhất, Chúc Trì có thể dễ dàng kéo cậu ấy ra khỏi trạng thái đó.
Hơn nữa, cậu trông rất dễ thương…Giống như một con vật nhỏ vô hại vậy.
Dù không nói ra nhưng trong lòng Lục Văn đã coi Chúc Trì như một người bạn tốt.
Cậu ấy luôn coi anh trai mình là hình mẫu, trước đây mỗi khi Lục Tử Ngọ nói với cậu ấy rằng tốt nhất không nên gần gũi với những người không phải là học sinh giỏi, cậu ấy đều sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng lần này....
Lục Văn gắt gao nắm chặt bút: "Nếu như em không muốn thì sao."
Không khí trong giây lát rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Không ngờ lần này Lục Tử Ngọ lại có thái độ khác thường nói: "Có thể."

Lục Văn còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy Lục Tử Ngọ nói với giọng điệu không thể từ chối: "Trừ phi lần này em có thể vượt qua anh, lấy được hạng nhất."
....
Khi Chúc Trì ra khỏi tiệm net, Tống Thần Dật mặc áo khoác cao bồi màu xanh đậm lạnh lùng đứng ở cửa đón cậu.
Tống Thần Dật nhìn thấy người đi ra, anh vội vàng nghênh đón, vẻ mặt bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu nói: "Lần sau tới nhà anh dùng máy tính nha, sao khi không lại chạy đến một nơi như thế này."
Mọi người trong tiệm net vừa hút thuốc lại chửi thề, không gian chật hẹp, không khí còn ô nhiễm, vừa nghĩ tới Tiểu Trì ở bên trong thì Tống Thần Dật đã đau lòng.
Nhưng một khi Chúc Trì đắm chìm trong thế giới của đề thi, cậu sẽ bỏ qua môi trường xung quanh.
Chúc Trì ngẩng đầu nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Nhưng không phải lúc nào đồ của anh thì em đều có thể dùng được.”
Tống Thần Dật bất mãn nói: "Cái gì của anh? Của em? Nhớ kỹ, cái gì của anh cũng là của em."
Anh nhét thứ gì đó ấm áp vào trong ngực Chúc Trì: “Của em đây, trên đường anh mua cho em một củ khoai lang nướng.”
Chúc Trì vẫn luôn thích loại đồ vật ngọt ngào ấm áp này nên sau khi nhìn thấy củ khoai lang nướng trên tay, trên mặt cậu lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Tống Thần Dật được như ý nguyện nhìn thấy được lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt cậu.
Anh không nhịn được đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của Chúc Trì cười nói: “Còn nóng đấy, em mau nếm thử xem.”
Vỏ khoai lang nướng đã được lột ra sẵn, còn được cung cấp đặc biệt một chiếc thìa nhỏ.
Chúc Trì dùng thìa múc một muỗng, sau đó đưa miếng đầu tiên lên môi Tống Thần Dật, mắt sáng ngời nói: “Anh ăn trước đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Chúc Trì, cổ họng Tống Thần Dật trượt xuống, ngoan ngoãn cúi đầu ngậm vào miệng.
Thật ngọt ngào.
Dọc đường, hai người cứ như vậy mỗi người ăn một miếng rồi đi bộ về nhà.
Mặc dù Du Tiêu từng nói Tống Thần Dật thích sạch sẽ nhưng Chúc Trì lại chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.
Gần về đến nhà, Tống Thần Dật cụp mắt xuống hỏi cậu: "Sắp thi rồi, Tiểu Trì căng thẳng à?"
Chúc Trì mỉm cười, trong mắt cậu sáng ngời tự tin: “Trên thế giới này việc dễ dàng nhất là thi cử.”
Khi kỳ thi tháng đến gần, không khí căng thẳng lan ra khắp cả lớp.
Đặc biệt là Lục Văn trước đây luôn rất sẵn lòng dành thời gian giúp đỡ mọi người giải đáp thắc mắc để giành được một làn sóng khen ngợi từ mọi người.

Nhưng bây giờ, trên đầu cậu ấy buộc một chiếc khăn trùm đầu, trên đó viết vài chữ lớn đơn giản và ngay ngắn - Học hành chăm chỉ, đừng làm phiền!
Không ai biết lớp trưởng của bọn họ đã uống nhầm loại thuốc gì.

Tại sao cậu ấy lại coi trọng kỳ thi này như vậy?
Mặc dù cậu ấy có rất ít hy vọng giành được vị trí thứ nhất trong lớp nhưng không ai có thể tước đi vị trí thứ hai của cậu ấy từ khi còn nhỏ.
Hơn nữa, không thể đánh bại Lục Tử Ngọ thì cũng không phải điều gì đáng xấu hổ.
Lớp đầu tiên (lớp 5) của trường trung học cơ sở mà Lục Tử Ngọ theo học là lớp trọng điểm của trường trung học trực thuộc Đại học Bắc Kinh.

Nó thậm chí còn được gọi là lớp Tiền Học Sâm.

Mỗi lần trường ra đề bổ sung hầu như đều là chuẩn bị cho bọn họ, nó thường được gọi là phân biệt trình độ.
Mỗi đề bổ sung này đều rất linh hoạt, thậm chí đôi khi chúng còn vượt ra ngoài giáo trình để kiểm tra khả năng tự học của bọn họ.
Mà Lục Tử Ngọ đã tự mình học được kiến ​​thức trung học phổ thông, cậu ta là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất.
Có thể tưởng tượng việc muốn đánh bại cậu ta sẽ khó khăn như thế nào.
Chúng ta đều là người bình thường, không cần phải tranh đua với tên điên học tập đó.
Mặc dù Lục Văn chắc chắn có thể vào lớp đó bằng thực lực của mình nhưng không biết vì lý do gì mà cậu ấy lại không muốn học cùng lớp với anh trai mình.

Có lẽ là vì cậu ấy sợ bị đả kích.
Hơn nữa, lớp 5 còn có thời gian tự học cố định vào buổi tối, cuối tuần đôi khi phải học thêm, đối với học sinh mà nói thực sự quá vất vả.
Chúc Trì lúc đó không chọn lớp 5 cũng vì điều này.
Nói tóm lại, Lục Văn đang học tập chăm chỉ vì kỳ thi tháng này.
Có người trêu chọc cậu ấy: "Lớp trưởng, sao cậu lại vất vả như vậy? Chúng ta không cần so sánh mình với Lục Tử Ngọ."
"Đúng vậy, lớp 5 mạnh như vậy, chúng ta cố gắng vừa đủ là được rồi."
Nhưng cả Tống Thần Dật và Lục Văn đều không thích nghe điều này.
"Ai nói tớ không cần so với Lục Tử Ngọ?"
"Ai nói chúng ta không thể đánh bại lớp 5?"
Hai người nói xong đều ngạc nhiên một chút, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
Người đang trêu chọc cũng im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận