Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Đúng vậy, còn chưa bắt đầu tại sao lại nhận thua chứ?
Vì vậy cả lớp giống như quân domino bắt đầu cố gắng làm theo.

Tống Thần Dật cũng không muốn để lại ấn tượng học tập không tốt trong lòng Chúc Trì nên đã không còn cà lơ phất phơ trong việc học nữa mà trở nên cực kỳ nghiêm túc.

So với họ thì Chúc Trì có vẻ tương đối thoải mái.

Trước khi xuyên sách, cậu đã trải qua vô số kỳ thi và thu được vô số kinh nghiệm, cũng đã sớm học được cách bình tĩnh đối mặt trong phòng thi.

Cho nên khi Lục Tử Ngọ đi mua nước ở máy bán hàng tự động trong giờ nghỉ, cậu thấy Chúc Trì đang dựa vào cửa sổ ngắm cảnh.

Gió nhẹ ngoài trời làm tóc Chúc Trì bay lên, lông mi dài rũ xuống, tay phải chống cằm, mắt không tập trung, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Ngũ quan của cậu rất nổi bật, dưới ánh nắng trông vô cùng hài hòa, quả thật là một gương mặt đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Đứa trẻ này hình như tên là Chúc Trì phải không.

Không ngờ em trai cậu ta lại là người ham mê cái đẹp, sẽ nhìn mặt để kết bạn.

Vài ngày nữa sẽ có bài kiểm tra nhưng cậu vẫn nhàn nhã như vậy.

Cậu ta với tâm lý của một người cha già nghĩ nếu Lục Văn ở bên cậu lâu ngày chắc chắn cậu sẽ bị dạy hư.


Cậu ta đi ngang qua Chúc Trì với vẻ mặt vô cảm, đi đến máy bán hàng tự động, lấy đồng xu của mình ra chuẩn bị bỏ vào.

Lúc này, phía sau vang lên giọng nói trong trẻo của Chúc Trì: "Chào bạn học.

"
Chúc Trì không nhịn được hơi lo lắng khi chủ động nói chuyện với ai đó, hơn nữa còn là loại người lạnh lùng kiêu ngạo như Lục Tử Ngọ.

Lục Tử Ngọ nhíu mày nhìn cậu.

Nếu không chăm chỉ học tập mà lại đi nói chuyện lung tung, điều đó sẽ thực sự lãng phí thời gian.

Chúc Trì dường như không nhận ra sự thiếu kiên nhẫn rõ ràng trong mắt Lục Tử Ngọ, đương nhiên có lẽ là vì từ trước đến giờ vẻ mặt của cậu ta vẫn không thay đổi nên cho dù có chút biểu cảm nào, cậu cũng không nhìn ra được bất kỳ thay đổi đặc biệt gì.

Cậu chỉ vào máy bán hàng tự động, thận trọng nói với Lục Tử Ngọ: “Cái này hình như bị hỏng rồi, nuốt tiền nhưng không nhả ra gì cả.


Lục Tử Ngọ ngây ngẩn cả người, bàn tay đang định đưa tiền lẻ của mình vào thì đột nhiên bị khựng lại.

Cho nên cậu đang đợi ở đây để ngăn những học sinh khác bị chiếc máy bán hàng tự động bị hỏng này nuốt tiền.

Cậu ta mím môi định nói thêm gì đó thì chuông vào lớp reo lên.

Chúc Trì là một đứa trẻ ngoan, lại là người không bao giờ dám đến muộn.

Cậu liếc nhìn Lục Tử Ngọ lần cuối rồi bỏ chạy mà không quay đầu lại, giống như một con bướm đậu trên nhuỵ hoa, trong thoáng chốc vỗ cánh theo gió rời đi.

Lục Tử Ngọ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu nhất thời trầm mặc.

Tan học, Lục Tử Ngọ lại đến chỗ máy bán hàng tự động kia, phát hiện trên đó có dán một tờ giấy nhỏ, chữ viết rất đẹp: [Máy ​​hỏng rồi, cẩn thận bị nuốt tiền.

]
Vì thế trong lòng Lục Tử Ngọ có thêm vài phần ấn tượng với Chúc Trì.

Một học sinh lười học, thích vào quán net và một người có lòng tốt, đẹp coi như khá tốt.

!.

Ba ngày sau, kỳ thi được tổ chức như dự kiến.

Toàn trường phải chịu một áp lực rất lớn.


Chúc Trì cuối cùng cũng nhận ra có một loại lo lắng nào đó khiến Tống Thần Dật cũng cho rằng cậu đang căng thẳng.

Trước khi đến trường, Tống Thần Dật đã nắm tay cậu dặn dò: “Trong giờ thi cứ bình tĩnh giống như bình thường.


Chúc Trì ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng dường như nhớ kỹ lời anh nói.

Tống Thần Dật và Chúc Trì không được chia vào cùng một phòng thi, tuy biết Chúc Trì rất thông minh nhưng vẫn sờ đầu cậu nói: “Đừng căng thẳng.


Trước khi xuyên sách, lúc Chúc Trì đi thi, chỉ có người nói cho cậu biết phải đạt được thành tích như thế nào, không được cẩu thả, không được mắc lỗi.

Nhưng ở đây cũng có người bảo cậu đừng lo lắng và đừng sợ hãi.

Trong lòng cậu thấy ấm áp hơn một chút.

Chúc Trì đang muốn đi vào phòng thi, Lục Văn đi phía sau đột nhiên gọi cậu: "Tiểu Trì.

"
Chúc Trì chớp chớp mắt, hỏi cậu ấy: "Sao vậy?"
Lục Văn mím môi không hiểu sao lại nói một câu: "Tớ! Tớ sẽ cố gắng hết sức để trở thành bạn tốt của cậu.

"
Chúc Trì hơi hoang mang, không biết vì sao Lục Văn lại đột nhiên nói như vậy.

Chẳng lẽ muốn làm bạn với cậu là một chuyện rất khó khăn sao?
Tuy không hiểu lắm nhưng Chúc Trì vẫn gật đầu mỉm cười nói được.

Nhìn thấy lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt Chúc Trì, vẻ mặt căng thẳng của Lục Văn cuối cùng cũng dịu đi một chút.


Kỳ thi tháng kéo dài trong hai ngày.

Bài kiểm tra này nhằm kiểm tra trình độ của mọi người, rõ ràng là độ khó cao hơn nhiều so với các câu hỏi luyện tập thông thường, hơn nữa còn thay đổi liên tục, một số câu có vẻ quen thuộc nhưng nếu làm theo cách thông thường thì sẽ rơi vào cạm bẫy.

Sau khi thi xong, tâm trạng của mọi người rõ ràng là kém đi rất nhiều, có người thì thầm đáp án, người bên cạnh bịt tai lại chống cự: "Tớ không nghe, tớ không nghe!"
Nhưng Chúc Trì vẫn như thường lệ, sau giờ học ngồi trên ghế ăn bánh quy Tống Thần Dật đưa, giữa giờ học mệt mỏi thì ra cửa sổ ngắm cảnh.

Cả hai người đều rất thoải mái.

Và tất cả những điều này trong mắt Lục Tử Ngọ tình cờ đi qua chỉ là sự vô tư của học sinh yếu kém.

Nhìn qua cửa sổ một lúc, Lục Tử Ngọ chợt nhận ra mình càng ngày càng có hứng thú với người tên Chúc Trì này.

Chẳng lẽ là bị em trai của cậu ta lây nhiễm sao?
Lục Tử Ngọ lắc đầu lập tức phủ định ý nghĩ ​​này.

Lục Văn không bao giờ được làm bạn với một người không dám nghĩ dám làm.

Cậu ấy vốn đã ở độ tuổi kém tập trung và dễ bị những đứa trẻ khác dạy hư, chưa kể đến vẻ ngoài của Chúc Trì luôn khiến mọi người không có cảm giác đề phòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận