Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Chỉ sợ không ý thức được việc bị cậu dạy mà không thể nào phát hiện ra.

Suy cho cùng, vì muốn làm bạn với Chúc Trì nên đây là lần đầu tiên từ nhỏ cho đến lớn Lục Văn không vâng lời cậu ta.

Nhưng không sao cả, mọi thứ sẽ sớm có kết quả thôi.

!.

Dù bọn nhỏ có sợ điểm đến đâu thì thời gian vẫn ở đó và chưa bao giờ dừng lại.

Nhưng điều đáng sợ nhất là giáo viên đã công bố đáp án bài thi trong nhóm lớp.

Thứ này không xem thì tò mò mà xem rồi thì lại khó chịu.

Sau khi Lục Văn kiểm tra đáp án trên điện thoại di động thì dựa vào trí nhớ tối qua, trái tim cậu ấy dường như lạnh đi một nửa.

Lúc Lục Tử Ngọ mở cửa bước vào, Lục Văn vội vàng cất điện thoại ra sau lưng chột dạ nói: “Anh, sao anh lại vào đây?”
Lục Tử Ngọ nhìn thoáng qua thấy cậu ấy đang giấu đồ gì đó nhưng cũng không vạch trần mà bình tĩnh nói: “Không có gì, anh chỉ muốn nhắc nhở em lần trước đã đồng ý với anh chuyện gì.


Lục Văn câm như hến rồi.

Cánh cửa lại đóng lại, lần này Lục Văn nhịn không được nữa, nước mắt trào ra ngoài.


Tại sao, tại sao cậu ấy lại không có cách nào đánh bại được anh trai?
Tại sao cậu ấy vĩnh viễn không thể thắng được Lục Tử Ngọ!
!.

Chúc Trì cảm thấy dạo gần đây Lục Văn có hành động rất kỳ lạ.

Cậu ấy gần đây nhìn cậu với ánh mắt như thể cậu sắp chết, mang đầy nỗi buồn chia ly xa cách.

Khi nghe giáo viên nói khi nào sẽ công bố điểm thì cậu ấy vẫn đếm từng ngày một cách buồn tẻ với vẻ mặt nghiêm trọng giống như đang đếm từng ngày đến lúc tận thế.

Tan học, cậu ấy còn đặt một món quà nhỏ lên bàn cậu.

Chúc Trì nhìn qua thì thấy đó là một con mèo con nhồi bông trông rất ngây thơ và rất đáng yêu.

Lục Văn cụp mắt xuống nói với cậu: "Tặng cậu đó.

"
Cậu ấy nói xong mím môi nói: "Xin lỗi, sau này có lẽ tớ không thể nói chuyện với cậu được nữa.

"
Trước khi Chúc Trì mở miệng hỏi tại sao, Lục Văn bất đắc dĩ nhìn cậu lần cuối rồi quay người rời đi.

Chúc Trì cầm con mèo con trong tay vuốt ve hai cái, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Tống Thần Dật từ xa nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh phát hiện Lục Văn thực sự có âm mưu, sau khi cậu ấy tặng quà cho Tiểu Trì, tặng xong thì rời đi, thông qua loại thủ đoạn này để cho Tiểu Trì lúc nào cũng nhớ đến cậu ấy.

Hơn nữa sau khi rời đi, cậu ấy còn nói một câu gì đó khó hiểu để khiến mọi người lúc nào cũng nhớ đến cậu ấy.

Cao thủ, đây mới là cao thủ.

Tâm lý ganh đua của anh bỗng nhiên nổi dậy!
Anh cảm thấy mình cũng nên chuẩn bị một món quà cho Chúc Trì, nhất định phải là thứ cậu có thể luôn mang theo bên mình!
Có một từ gọi là gì ý nhỉ, đúng rồi, là nhìn vật nhớ người!
Thứ anh muốn đưa cho Chúc Trì thì nhất định phải là thứ mà cậu luôn mang theo bên người nhưng cũng không phải là mèo nhồi bông gì đó có thể so sánh được.

Công sức anh nuôi dưỡng cải trắng nhỏ này, không thể để Lục Văn dễ dàng cướp đi chỉ bằng vài ba lời được.

Một tuần sau, tất cả các bài thi đều đã được chấm xong.

Theo quy định cũ, tên của mười học sinh đứng đầu khối sẽ được in trên một bảng xếp hạng màu đỏ, sau đấy bảng xếp hạng đó sẽ được dán một cách vô cùng trang trọng ở vị trí dễ thấy nhất của tòa nhà dạy học.

Ngay sau khi bảng xếp hạng mới ra lò, xung quanh đã chật kín học sinh, cực kỳ náo nhiệt ồn ào.


Suy cho cùng thì mọi người đều khá hứng thú đối với lần thần tiên đánh nhau này.

“Nhìn kìa? Nhìn kìa?”
“Có gì hay mà nhìn, nhất định là Lục Tử Ngọ đứng nhất rồi.


“! Khoan đã, các cậu nhìn kìa!”
Trước bảng xếp hạng, có người trợn tròn mắt.

Điểm của Lục Tử Ngọ đúng là cao hơn Lục Văn.

Nhưng người đứng nhất lại không phải Lục Tử Ngọ.

Mà là! Chúc Trì?
Lúc này, Lục Tử Ngọ đang ôn bài ở trong phòng học của lớp 5, hoàn toàn không quan tâm đến việc công bố thứ hạng.

Bởi vì cậu ta vô cùng tự tin, cũng hiểu rất rõ năng lực của mình cho nên sau khi kết thúc kỳ thi cậu ta đã xác định lần này chắc chắn mình lại thắng.

Chỉ là tiếng bàn tán bên ngoài lúc càng lớn khiến cậu ta hơi bực bội.

Có cần phải bàn tán lâu như vậy không?
Cậu ta thử để đầu óc mình tự ngăn cách tiếng ồn bên ngoài.

Đúng lúc này bạn cùng bàn của Lục Tử Ngọ đi vào nhìn thấy cậu ta vẫn đang làm đề thì đến gần thử thăm dò hỏi: “Lục Tử Ngọ, cậu xem bảng điểm hôm nay chưa?”
Lục Tử Ngọ ngước mắt nhìn cậu bạn kia, thờ ơ nói: “Còn cần phải xem à?”
Bạn cùng bàn mím môi, ngập ngừng nói: “Hay là! cậu ra ngoài xem đi.


Một phút sau, Lục Tử Ngọ đứng trước bảng xếp hạng màu đỏ trợn to hai mắt.


Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu ta đứng thứ hai.

Mà người đứng đầu thế mà lại là! Chúc Trì, người mà cậu ta vẫn luôn coi là một kẻ học hành chả ra gì.

Sao có thể?
Lục Tử Ngọ nhớ lại những câu hỏi thêm ở cuối bài phức tạp như thế nào, rồi đường phụ vẽ lộn xộn ra sao, còn có bài tập khó bao nhiêu.

Nhưng Chúc Trì lại có thể giải ra được.

Từ thành tích này có thể thấy ngoại trừ môn Văn thì những môn còn lại Chúc Trì đều đạt điểm tuyệt đối, là một người giỏi toàn diện tiêu chuẩn.

Cậu ta đột nhiên nhớ đến lần đánh cược của mình với Lục Văn.

Nhắc đến chuyện này thì mục đích của cậu ta đánh cược khi đó là gì?
Ngăn Lục Văn bị Chúc Trì làm hư?
Nhưng lời cá cược như vậy khi đặt trước bảng xếp hạng thành tích này thậm chí còn có vẻ hơi nực cười.

Lục Tử Ngọ cảm thấy mặt mình âm ỉ đau, đỏ như phát sốt.

Cậu ta luôn cho rằng mình sẽ mãi là người đứng đầu.

Nhưng hiện tại cậu ta lại bị một đối thủ mà cậu ta chưa bao giờ coi trọng đánh bại, không những thế còn thua một cách thảm hại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận