Ở một phía khác, Lục Văn cũng đang ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn bảng xếp hạng mới ra lò.
Bây giờ thứ tự xếp hạng từ nhỏ đến lớn đã hoàn toàn thay đổi.
Tin tốt là, cậu ấy không còn là học sinh muôn đời đứng thứ hai nữa.
Tin xấu là cậu ấy trở thành học sinh đứng thứ tư!
Đúng vậy, không thể ngờ được còn có một Tống Thần Dật đè phía trên cậu ấy!
Không ngờ, kỳ thi mà cậu ấy đã nghiêm túc đối diện lại dùng vị trí thứ tư để kết thúc.
Lục Văn cảm giác hàm răng mình đang va vào nhau.
Nhưng… Nhưng…
Lục Tử Ngọ bị đánh bại hả?
Cậu ta bị đánh bại nè!
Cái gì? Hóa ra cậu ta không phải không thể bị đánh bại!
Lục Văn chưa bao giờ cảm thấy mình nở mày nở mặt như vậy.
Khi tan học buổi chiều, lần đầu tiên Lục Văn không né tránh anh trai cậu ấy mà vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh anh trai mình, giảo hoạt hỏi: "Anh ơi, anh xem sau này em có thể làm bạn với Chúc Trì nữa không.
”
Lục Tử Ngọ: “! ”
Ngay sau đó Lục Văn bị đập một phát vào đầu.
Cậu ấy xoa đầu, nghe Lục Tử Ngọ nghiến răng nói: “Tùy em.
”
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Lục Văn nhìn thấy vẻ uất nghẹn của anh trai như thế, cậu ấy cảm thấy tâm trạng không thể tốt hơn được nữa.
Lúc này, ánh mắt của Lục Tử Ngọ lại liếc sang, cậu ta khẽ ho một tiếng, giả vờ như không quan tâm nói: “Nói đến chuyện này, em là bạn cùng lớp với Chúc Trì, bình thường ngoài đi học ra em có thấy cậu ta tham gia học thêm cái gì đặc biệt không, ví dụ như đăng ký trường luyện thi hay đại loại như vậy.
”
Lục Văn lại nói: “Em chưa từng nghe nói cậu ấy có đăng ký trường luyện thi gì cả, em chỉ thường nghe Tống Thần Dật bảo cậu ấy sau khi tan học thì cùng cậu ta về nhà chơi.
”
Lục Tử Ngọ: “! ”
Chẳng lẽ thật sự là do thiên phú sao?
Lục Tử Ngọ siết chặt nắm tay giấu ở trong tay áo.
Có lẽ trước kia cậu ta thực sự đã quá mức tự phụ hơn nữa còn trông mặt mà bắt hình dong.
Tất cả những cái mác cậu ta gán cho Chúc Trì trước đây đều thay đổi.
Hoá ra cậu ta lại là một thiên tài nhỏ bụng dạ không xấu.
!
Sau khi thành tích được công bố, Tống Thần Dật vác theo cặp sách, một mình ở bên trong trung tâm thương mại tìm kiếm hơn nửa ngày.
Anh nhíu mày, ánh mắt lưỡng lự trên từng kệ hàng, trông tâm trạng cũng không mấy tốt đẹp.
Một người bạn cùng lớp có quen biết với Tống Thần Dật nhìn thấy anh.
Cậu ta biết mẹ của Chúc Trì làm việc ở nhà Tống Thần Dật, cũng biết Tống Thần Dật đối xử với tùy tùng nhỏ Chúc Trì coi như là khá tốt.
Nhưng Chúc Trì đã làm một việc vô cùng sai lầm.
Dù có là một tùy tùng nhỏ của Tống Thần Dật, sao có thể vượt mặt anh ở trên phương diện học tập được.
Chẳng có ai thích tùy tùng nhỏ của mình vượt qua mình cả.
Chẳng trách tâm trạng hiện tại của Tống Thần Dật không tốt lắm, chắc chắn bởi vì thằng Chúc Trì kia thật sự quá không biết điều.
Cậu ta nghĩ không lâu nữa mình sẽ có thể nhìn thấy tình bạn của bọn họ rạn nứt.
Đúng lúc này, trước mắt Tống Thần Dật bỗng nhiên sáng lên.
Chiếc khăn quàng cổ len lông nhung mềm mại, nó có màu trắng xen lẫn màu đen giống như da của bò sữa, khiến Tống Thần Dật nhớ đến bộ đồ ngủ mà Chúc Trì hồi nhỏ thường mặc.
Đúng vậy, chính là nó!
Thời tiết rất nhanh sẽ giảm nhiệt độ, đến lúc đó tặng món quà này cho Chúc Trì, ngày ngày cậu đều đeo nó, như vậy thì có thể để cậu mọi lúc mọi nơi luôn nhớ đến mình.
Món đồ này tốt hơn nhiều so với con búp bê mèo con vô dụng kia.
Vài ngày sau, bạn học tưởng mình sắp được chứng kiến tình bạn của Tống Thần Dật và Chúc Trì tan vỡ thì vào lúc nghỉ giải lao hết môn cậu ta nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ mà Tống Thần Dật đã chọn cẩn thận được quấn quanh cổ Chúc Trì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu được tôn lên trông vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Ủa?
Đã nói là tình bạn tan vỡ rồi mà?
So với những gì cậu ta tưởng tượng sao khác xa quá vậy!
!.
Gần đến mùa thu đông, trời dần se lạnh, mối quan hệ giữa Chúc Trì và Lục Văn cũng ngày càng tốt đẹp hơn.
Sau giờ học, hai người họ thường cùng nhau thảo luận về bài tập.
Tống Thần Dật thấy Lục Văn dù có chuyện gì hay không có chuyện cũng muốn đến bên cạnh quấn lấy Chúc Trì, vì vậy anh cũng chen vào giữa họ cùng tham gia vào cuộc thảo luận sôi nổi của họ.
Các bạn học trong lớp đều trợn to mắt.
Mọi người đều là bạn học, không cần phải cạnh tranh như thế này đâu!
Cái gọi là học một mình không bằng học cùng mọi người bởi vì hành động cạnh tranh của ba người này mà lớp 4 lại bắt đầu học tập chăm chỉ như trước khi thi tháng.
Các thầy cô giáo xúc động đến rơi nước mắt.
Hôm nay, trước khi tan học Lục Văn mời Chúc Trì: “Tiểu Trì, tan học cậu có muốn đến nhà tớ cùng làm bài tập không?”
Chúc Trì nghĩ tan học mình vẫn luôn đến nhà Tống Thần Dật.
Lục Văn lập tức lợi dụng việc nhà mình có nhiều sách vở làm mồi nhử, mong rằng Chúc Trì có thể đến nhà cậu ấy để cùng học tập.
Chúc Trì cất cuốn sách cuối cùng vào cặp, hơi do dự.
Mẹ Chúc Trì thường dặn Chúc Trì phải kết bạn nhiều hơn, tuy rằng cậu chủ Tống rất tốt, nhưng mà Tiểu Trì cũng không thể chỉ có anh là người bạn duy nhất được.
Dù sao Tống Thần Dật cũng không thiếu bạn bè nhưng nếu Chúc Trì không học cách kết bạn thì sau này chắc chắn sẽ bị cô lập.
Lúc này, Lục Văn thấy Chúc Trì hơi dao động thì tiếp tục dùng mồi nhử dụ dỗ: “Nhà tớ có rất nhiều sách tiếng Anh bản gốc mà ngoài thị trường không mua được, còn có cả truyện tranh nước ngoài nữa?”
Càng nghe, mắt Chúc Trì càng sáng lấp lánh, rõ ràng là động lòng với những thứ Lục Văn nói.
Khi Tống Thần Dật đến tìm Chúc Trì, thì nghe thấy Chúc Trì nói với Lục Văn: “Ừm, tớ muốn đến nhà cậu.
”