Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Tống Thần Nhất ngớ ra.

Không được, anh chỉ thu dọn cặp sách thôi, sao lúc quay lại đã thấy Chúc Trì bị người ta cướp đi rồi!
Lục Văn vẫn còn đang rất nhiệt tình kể cho Chúc Trì nghe về chuyện trong nhà của mình có những loại sách gì, đương nhiên Tống Thần Dật không muốn, nhóc lấy cặp sách chắn ở giữa hai người rồi nói: “Tớ cũng đi.


Lục Văn và Tống Thần Dật cùng nhìn nhau, cả hai người đều nhìn thấy được suy nghĩ dai dẳng không dứt ở trong ánh mắt của nhau.

Chúc Trì bị đống sách ở nhà Lục Văn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, không nhận ra tình huống không thích hợp giữa hai con người này.

Thế nhưng Chúc Trì lại đột nhiên nghĩ đến mấy hôm trước mình mới nhìn thấy Lục Tử Ngọ, hình như cậu ta có vẻ không được thích mình cho lắm.

Gương mặt xinh đẹp của cậu xụ xuống, có hơi lo lắng, hỏi: “Tớ tới nhà của cậu chơi, anh trai của cậu sẽ không để ý chứ?”
Lục Văn thầm nghĩ: “Yên tâm, buổi chiều anh trai của tớ có lớp học bổ túc.


Cậu ấy đã nói như vậy, Chúc Trì cũng yên tâm hẳn.

Dù sao người như Lục Tử Ngọ trông lạnh lùng, đối với người ám ảnh sợ xã hội thì không được tốt cho lắm, vì vậy mỗi lần Chúc Trì gặp phải cậu ta, trong lòng đều thấp thỏm như đi tàu lượn siêu tốc.


Tốt nhất là tránh được thì nên tránh.

!
Phòng sách nhà Lục Văn còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của Chúc Trì.

Trước khi xuyên sách, nhà cậu cũng có một phòng sách rất lớn nhưng so sánh với phòng sách nhà Lục Văn thì lại có phần kém hơn.

Tuy rằng hiện tại cậu đã gấp không chờ nổi muốn được xem mấy quyển sách này nhưng sau khi Chúc Trì suy nghĩ một phen thì cậu vẫn ngoan ngoãn đặt cặp sách xuống, chuẩn bị ngồi làm bài tập về nhà giống như đã hứa.

Vốn dĩ Tống Thần Dật còn lo lắng rằng Lục Văn bụng dạ khó lường sẽ nhân cơ hội dụ dỗ Chúc Trì rảnh rỗi tới nhà cậu ấy chơi, mọi thời mọi khắc đều đề phòng lời nói của cậu ấy.

Cũng may Tiểu Trì rất tập trung, nói tới học tập là thật sự tới để học tập, là kiểu người mở bài tập về nhà ra, im lặng không nói gì làm đề trong vòng một tiếng, ai nói gì cũng không nghe thấy.

Vốn dĩ Lục Văn muốn cho cậu xem một vài món đồ chơi hay hơn nhưng Chúc Trì đã lấy sách vở ra chuẩn bị chăm chỉ học tập, lúc này đưa mấy món đồ chơi ra cho cậu xem ngược lại sẽ khiến cậu ấy có cảm giác áy náy.

Vì thế dưới sự lôi kéo của Chúc Trì, cả hai người cũng mở vở, ngồi nghiêm túc làm bài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì học lực của cả ba người đều không kém, hiệu suất làm bài cực cao, hơn nữa hai người Lục Văn và Tống Thần Dật đang âm thầm ganh đua với nhau, bài tập về nhà cũng không ít mà chỉ trong một giờ bọn họ đã làm xong.

Sau khi làm xong bài tập về nhà, ba người bọn họ đều nằm liệt trên tấm thảm lông xù xù.

Sau khi dọn dẹp hết bài tập, Chúc Trì được nhìn thấy phòng sách trong nhà Lục Văn như mong muốn.

Thậm chí nơi này còn có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng nước ngoài nguyên bản, từ đầu đến cuối đều là tiếng Anh, Chúc Trì lại thích đọc đến mức không muốn buông tay?.

Tống Thần Dật âm thầm ghi nhớ, quyết định cũng xây một căn phòng sách còn lớn hơn, còn tốt hơn cả phòng sách của Lục Văn ở trong nhà, như vậy Tiểu Trì sẽ không muốn chạy đến nhà Lục Văn chơi nữa.

Sau khi đọc sách xong, ba người lại bắt đầu đi dạo quanh nhà Lục Văn.

Trên bàn trà, có một ly rượu trắng vẫn chưa uống hết.

Ba người thiếu niên tò mò mà vây quanh chén rượu kia.

“Rượu trắng có hương vị như thế nào vậy?”
“Không biết, chưa từng thử.



“Nghe nói người lớn ai cũng muốn uống cả, không uống còn có vẻ không lịch sự nữa đấy.


Chúc Trì tò mò hỏi: “Nghe nói uống xong rượu sẽ say, say là cảm giác như thế nào.


Từ nhỏ đến lớn cậu đều rất ngoan, chưa từng uống rượu, trước khi xuyên sách vẫn chưa từng được cảm nhận cảm giác say là như thế nào.

Lục Văn và Tống Thần Dật cũng lắc đầu.

Bọn họ cũng chưa từng say bao giờ.

Tống Thần Dật chỉ từng nghe người lớn nói uống rượu xong sẽ rượu vào đổi tính, sau đó làm một vài việc mình sẽ không làm trong ngày thường.

Chúc Trì uống rượu vào thì khi đổi tính sẽ trông như thế nào nhỉ?
Ba người đều mở to đôi mắt tò mò, nhìn cái này một lúc, nhìn cái kia một lúc.

Lớp học bổ túc ngày hôm nay của của Lục Tử Ngọ được tan học sớm, lúc cậu ta bấm mật mã khóa mở cửa ra như những ngày bình thường, lúc đẩy cửa tiến vào, biểu cảm luôn luôn trầm tĩnh bỗng nhiên tan vỡ.

Trong phòng khách có ba thiếu niên, một người cầm một chiếc đũa, tò mò chọc vào bên trong chén rượu, liếm một cái, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng.

Sau khi nghe thấy tiếng động, tám đôi mắt nhìn nhau

Tình huống này vô cùng xấu hổ.

Chúc Trì đã hơi say, ngây ngốc cười he he: “ Bạn nhỏ Lục Tử Ngọ, cậu cũng muốn một chút sao?”
Thấy dáng vẻ này của Chúc Trì, trong tiềm thức của Lục Tử Ngọ cảm thấy câu tiếp theo cậu nói ra phỏng chừng là mấy câu thâm tình buồn đời gì đó.

.

Yến hầu cậu ta chạy lên chạy xuống một hồi, quay người lại, đóng cửa một cái cạch.

Vài phút sau, hai thiếu niên lén uống rượu bị bắt được đang bị phạt đứng.

Khoan đã, vì sao chỉ có hai người đứng?
Chúc Trì thoạt nhìn đã ngẩn ra cho nên được đối xử đặc biệt, ngồi ngốc người trên ghế, cặp mắt trong sáng vô tội chơm chớp rồi nhìn về phía Lục Tử Ngọ, vẫn chưa hiểu tình hình lúc này.

Tống Thần Dật cười hừ một tiếng, khoanh tay cà lơ phất phơ, có vẻ không chịu phục.

Lục Văn đã quen với việc bị áp chế từ nhỏ đến lớn bị áp chế, giờ này khắc này đã tương đối sợ, run bần bật đứng nhìn anh trai tựa như chú cún con kẹp chặt đuôi.

Lục Tử Ngọ gõ cái bàn, vẻ mặt nghiêm túc, chất vấn: “Ai mở đầu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận