Lục Văn run rẩy mà giơ tay lên: “Là em.
”
Lục Tử Ngọ: “!.
.
”
Trước kia khi Chúc Trì đi tiệm net, cậu ta còn lo lắng sốt ruột, lo lắng Lục Văn và Chúc Trì chơi chung sẽ bị Chúc Trì dạy hư.
Nhìn đôi mắt ướt dầm dề như làn hơi nước của Chúc Trì, gương mặt đỏ bừng, có vẻ uống vào thành đứa ngốc, tức khắc cảm thấy có gì đó hoàn toàn ngược lại.
Rõ ràng là Chúc Trì bị thằng em nhà cậu ta dạy hư mới đúng!
Lục Tử Ngọ nhìn về phía ly rượu trắng kia: “Các em uống bao nhiêu?”
Tim Lục Văn đập thình thịch, lại run bần bật mà nhấc tay nói lần nữa: “Em thề, bọn em chỉ liếm qua một chút thôi.
”
Lục Tử Ngọ im lặng.
Nếu lời bọn họ nói là thật sự, vậy thì Chúc Trì quả thật là rất kém.
Lục Tử Ngọ liếc mắt nhìn thật sâu vào Chúc Trì một cái.
Xem ra tương lai cậu sẽ khó trở thành loại người giỏi bàn việc xã giao trên bàn tiệc rồi.
Tống Thần Dật cũng nhận ra tửu lượng của Chúc Trì chắc chắn thuộc về loại tuyệt đối không thể để cậu uống rượu với người ta lúc ở ngoài khi không có anh bên cạnh.
Anh cần phải trông giữ cẩn thận, tuyệt đối không thể để Tiểu Trì uống say với người khác trong khi anh không có mặt.
Mặc dù Tiểu Trì uống say thoạt nhìn thật sự rất đáng yêu.
Hơn nữa! Vô cùng dễ lừa.
Anh cảm giác Chúc Trì lúc này chỉ cần có một người nào đó tới vẫy tay với cậu, cậu sẽ ngây ngốc chạy theo sau mông người ta không ngừng.
Tựa như chú gà con vừa mới nở sẽ tùy tiện xem bất kỳ thứ gì vừa mới thấy được như mẹ của mình.
Tống Thần Dật có vài suy nghĩ xấu xa, vì thế đi đến trước mặt Chúc Trì, đối mặt với cậu.
Chúc Trì nâng mắt lên, nhìn mặt Tống Thần Dật càng ngày cách mình càng gần, đôi mắt ướt át hơi trợn tròn.
Khóe môi Tống Thần Dật hơi cong lên, chọc cậu: “Gọi anh đi.
”
Chúc Trì như máy đọc lại: “Anh.
”
“Nói thích anh.
”
“Thích anh.
”
Tống Thần Dật cảm giác mình đã sắp thực hiện được, tiếp tục dụ dỗ: “Nói em muốn làm vợ của anh.
”
Lần này Chúc Trì lại tự hỏi một hồi, sau đó kiên định lắc đầu.
Đang đùa hả, trong sách đã nói cậu là công mà.
Không ngờ Chúc Trì đã say mà ngay lúc này vẫn còn tỉnh táo, Tống Thần Dật nghĩ thầm, con nít càng lớn càng không dễ lừa.
Anh lẩm bẩm nói: “Vậy em muốn ai làm vợ của em, để anh đề phòng một chút.
”
Chúc Trì nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó từ từ chỉ về phía trước.
Lúc này Lục Văn vỗ đầu một cái, thầm nghĩ: “Nghe người lớn nói, nếu uống say thì nên uống nhiều nước là có thể tỉnh rượu nhanh.
”
Tống Thần Dật vẫn chưa hiểu Chúc Trì chỉ vào phía trước nghĩa là cái gì nhưng nghe thấy Lục Văn nói uống nước tỉnh rượu, lập tức chạy nhanh vào phòng bếp rót nước ấm.
Lục Tử Ngọ đứng ở bên cạnh, đã nhìn thấy rõ mọi tình huống xảy ra lúc nãy
Vừa rồi Chúc Trì chỉ vào phía trước, chắc không phải là đang chỉ Tống Thần Dật đâu nhỉ.
Bạn học trong lớp cậu ta bình thường thích gọi người khác là con trai để chiếm lợi, không ngờ Tống Thần Dật và Chúc Trì lại thích gọi vợ để chiếm lợi cơ đấy.
Không thể không nói đây đúng là cao thủ, chơi còn kích thích hơn những người khác một chút.
Bởi vì muốn xác nhận xem Chúc Trì có thật sự say hay không, Lục Tử Ngọ ngồi xổm xuống, dùng tay khua qua khua lại ở trước mắt cậu.
Chúc Trì đưa mắt đi theo cử động của cậu ta, sau mấy cái cậu bỗng nhiên ý thức được hình như mình đang bị đùa, đôi mắt hổ phách mở to tròn, nhìn cậu ta với ánh mắt lên án.
Bởi vì vẻ mặt của cậu ngay lúc này thoạt nhìn thật sự quá uất ức nên Lục Tử Ngọ dừng tay, môi mím nhẹ, thế mà lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Lục Văn chú ý tới hành động của Lục Tử Ngọ, nói: “Anh, anh đang chọc cậu ấy hả?”
Hành vi trẻ con đột nhiên bị bắt gặp, Lục Tử Ngọ chột dạ thu tay lại, giả vờ tức giận: “Nói gì thế?”
Cậu ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Anh chỉ là xác nhận một chút xem cậu ta có say hay không mà thôi.
”
Lục Văn cũng không hoài nghi, dù sao anh trai của cậu ấy luôn luôn nghiêm túc, chắc chắn không bao giờ có cái tính đùa vui.
Lúc này Tống Thần Dật bưng một chén nước lớn đi ra từ trong phòng bếp, cẩn thận đưa tới trước mặt Chúc Trì.
Chúc Trì tựa như chú mèo nhỏ đang uống nước, dùng đầu lưỡi liếm một cái, cảm nhận độ ấm của nước.
Lục Văn nói: “Hiện giờ Tiểu Trì không được tỉnh táo cho lắm, tớ đi lên giúp cậu ấy dọn cặp sách.
”
Lục Tử Ngọ lại đứng lên nói: “Để anh dọn cho.
”
Nói xong, cậu ta xoay người đi vào trong phòng Lục Văn.
Thế nhưng vào trong nháy mắt đó, Lục Văn lại cảm thấy sao mà lúc anh trai của cậu ấy xoay người lại có vẻ cùng tay cùng chân thế nhỉ.
…
Lục Tử Ngọ đến phòng Lục Văn sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cuối cùng mớ thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ lạ, trước đây cậu ta cũng không có lòng rảnh rỗi mà đi trêu chọc đùa giỡn người khác.
Cậu ta để tâm trạng bình tĩnh lại, đi đến trước bàn học của Lục Văn.
Sách bài tập của Chúc Trì đã được đóng lại.
Lục Tử Ngọ nhìn thấy tờ giấy nháp bên cạnh vở bài tập, phát hiện khi tính toán Chúc Trì thường thích bỏ qua một số bước, đôi khi rõ ràng là một chuỗi công thức rất dài nhưng cậu lại trực tiếp tính nhẩm ra kết quả.
Những người tư duy linh hoạt quả thực thích như vậy, bản thân Lục Tử Ngọ cũng thường xuyên bỏ qua nhiều bước để tiết kiệm thời gian.
Lục Tử Ngọ không nhịn được, lại mở vở bài tập của Chúc Trì ra xem.
Suy cho cùng thì đây cũng là người đầu tiên từ nhỏ đến lớn vượt qua cậu ta, cũng là đối thủ đầu tiên đáng để cậu ta kiêng dè.
Nhìn vào nét chữ ngay ngắn trên sách bài tập, mi mắt Lục Tử Ngọ khẽ run lên.
Chữ viết… cũng đẹp quá đi.
Không chỉ về mạch suy nghĩ mà còn về cả lời giải.