Không có một ai có thể từ chối hai tiếng “Chị ơi” ngọt ngào đến từ một cậu nhóc ngoan ngoãn, Thẩm Như Dao vẫn đang chờ đợi và nhìn Lâm Từ Miên với vẻ mong mỏi.
Lâm Từ Miên đã quen với việc duy trì khoảng cách khi giao tiếp, có đánh chết thì cậu cũng không dám nói hai từ “Chị ơi” đó, cậu khẽ nói: “Chị Thẩm.
”
Thẩm Như Dao: “! ” Không hiểu sao cô ấy có cảm giác mình đã già đi cả mười tuổi sau khi nghe cậu nói vậy.
Cô ấy khẽ nở một nụ cười, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với cậu, “Hay nhóc gọi tôi là chị Như Dao cũng được.
”
Lâm Từ Miên gật đầu.
Đề tài này đã kết thúc ở đây, không ai nói chuyện khiến cho không khí lại trở nên đông cứng.
Lâm Từ Miên cảm thấy vô cùng sợ hãi và xấu hổ, cậu lo lắng đến bắt đầu thở dốc.
Họ không đến từ một thế giới cũng không có chủ đề chung.
Hơn nữa đây còn là ở trước ống kính, mọi hành động của người nổi tiếng đều sẽ bị người đời đưa ra xét nét.
Lỡ cậu nói sai điều gì đó và làm xúc phạm đến Thẩm Như Dao thì sao.
Thẩm Như Dao cũng nhận ra sự bối rối từ cậu, cô ấy chủ động đẩy đĩa bánh kem nhỏ đến trước mặt cậu và nói: “Em ăn thử đi xem ngon không?”
Cuối cùng cũng tìm ra việc để giết thời gian, Lâm Từ Miên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu lập tức cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ.
Cậu vẫn ở trong trạng thái căng thẳng khi tiếp xúc với người khác, đầu óc vẫn trống rỗng, ăn mà không thể cảm nhận được mùi vị, nhưng khi ăn bất kỳ một cái gì đó, cậu đều ngậm ở trong miệng giống như một chú hamster nhỏ, làm kích thích sự háu ăn của người khác.
Thẩm Như Dao không hề có hứng thú với những thứ có nhiều kem bơ béo ngậy này, nhưng cô ấy cũng không khỏi cầm chiếc bánh kem nhỏ lên rồi ăn một miếng, “Cũng ngon lắm đó, em thích ăn đồ ngọt à?”
Lâm Từ Miên gật đầu.
Cậu cảm nhận được Thẩm Như Dao có ý tốt, cậu muốn đáp lại ý tốt của cô ấy theo tiềm thức nên đã đứng dậy ngay lập tức và rót cho Thẩm Như Dao một ly hồng trà.
Đây rõ ràng là một hành động thể hiện sự thiện chí, Lâm Từ Miên cũng không xum xoe nịnh hót, cậu đặt tách hồng trà ở trước mặt Thẩm Như Dao một cách cẩn thận, sau đó lấy hết can đảm để nhìn vào mắt đối phương, khóe môi hơi cong lên, để lộ một bên má lúm đồng tiền duyên dáng.
“Cảm ơn em.
” Thẩm Như Dao nhấp một ngụm trà nhỏ, sự vui vẻ ngập tràn trên gương mặt diễm lệ của cô ấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên, cô ấy nói với giọng điệu trêu đùa: “Từ Miên à, có phải em có kỹ năng châm trà đặc biệt nào không, đây chính là loại hồng trà ngon nhất mà chị từng uống đó.
”
Tất cả mọi người: “! ”