Sau khi ứng phó xong đạo diễn, Lâm Từ Miên lập tức chuồn đi, Thẩm Như Dao vừa quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng của Lâm Từ Miên đâu.
!!! Đây là tốc độ của loài người sao?
Hậu trường lộn xộn, khắp nơi đều là người, Lâm Từ Miên như một chú thỏ con đang hoảng loạn, vừa gặp người đã chạy trốn, cậu chui vào một góc ở cầu thang rồi ôm chân ngồi trên bậc thềm, gục mặt xuống đầu gối, cả cơ thể như muốn hòa tan thành một chất lỏng không rõ tên.
Nhưng người đại diện không cho cậu có thời gian để tự kỷ, ông ta cứ gọi điện thoại cho cậu liên tục như súng liên thanh.
Cậu chỉ đành bồi hồi xúc động lưu luyến cái chỗ không có người này mà đi ra, khi vừa mới xuất hiện đã bị người đại diện bắt được, “Sao cậu lại chạy lung tung ra đây làm gì, mau đi cùng tôi đến gặp cô Thẩm!”
Lại phải tiếp tục đối mặt với việc xã giao, người đại diện cũng không hề quan tâm đến sự hoảng loạn của Lâm Từ Miên, ông ta lại tiếp tục xách cậu lên rồi đưa đến phòng nghỉ ngơi của Thâm Như Dao.
Không — muốn — đâu!
Chỉ tiếc là không một ai có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu.
Khi đến phòng nghỉ, Lâm Từ Miên không hề câu nệ giống như lúc ở trên sân khấu, cậu nở một nụ cười nhẹ và nhìn vào đôi mắt của Thẩm Như Dao, giọng điệu cũng trở nên rất nghiêm túc.
“Thật vinh dự khi được ghi hình với chị, cảm ơn sự săn sóc của chị ạ.
”
Thẩm Như Dao giống như một người chị gái nhà bên dịu dàng, cô ấy cười cổ vũ rồi nói với cậu: “Vừa rồi em đã làm rất tốt, hãy tiếp tục cố lên nhé.
”
Không nhắc đến còn đỡ, chứ vừa nhắc đến Lâm Từ Miên lại nhớ đến dáng vẻ lúc ghi hình của mình, miệng mím lại thành một đường thẳng, gương mặt giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét muốn đập tường để về nhà ở một mình.
A a a mau quên đi, mau quên đi! Nó sẽ trở thành một ký ức đen tối mà cậu muốn cất ở một góc không muốn lấy ra xem lại!
Lâm Từ Miên cảm thấy xấu hổ đến mức muốn hóa thành một cơn gió để bay đi, cậu không nói gì nữa, lúc đó người đại diện đã đi giải quyết chuyện của các thành viên còn lại nên vẫn chưa đến xem cảnh quay của Lâm Từ Miên, dáng vẻ hiện tại của cậu trông rất kỳ quái.
Chẳng phải Lâm Từ Miên đều có dáng vẻ kệch cỡm, luôn nói ra mấy lời trà xanh trà bưởi để thu hút sự chú ý của người khác sao? Sao bây giờ lại trở nên câu nệ như thế này, chẳng lẽ là bị người ta mắng đến tạo thành bóng ma tâm lý rồi?