Sợ Yêu

Về bức thư năm đó, người gửi thực sự chính là Mặc Thành. Khi đó hắn học năm cuối đại học tiền đồ rộng mở, mẹ hắn cho hắn thực tập ở công ti ngay gần nhà Họ Mạn ngày trước.
Lúc bắt đầu nhìn thấy Mạn Tiểu Tâm, trong lòng Mặc Thành đã hư lửa nóng, bùng cháy dữ dội, hắn biết rằng hắn đã yêu thích cô rồi. Ngày ngày, hắn luôn tìm mọi cách để tiếp cận, mọi cách để bắt chuyện với Mạn Tiểu Tâm, nhưng dường như mọi thức không được may mắn như hắn nghĩ. Cuối cùng, đến khi gần kết thúc kì thực tập, Mặc Thành quyết định gửi cho cô một bức thư, chỉ là không dám đề tên người gửi. Hắn sợ, sợ cô từ chối, từ chối thẳng mặt hắn, một phần cũng là vì mẹ hắn không đồng ý chuyện yêu đương lúc này.
Lâu dần, sự yêu thích càng ngày càng bén rễ nảy mần, hắn cứ theo dõi cô âm thầm. Cho đến một ngày hắn phải đi Mỹ làm việc vì trách nhiệm gia đình. Hai năm, thật sự mà nói cũng không ngắn mà cũng chẳng dài, Mặc Thành trở về, người đầu tiên hắn gặp chính là cô. Cô với tà áo trắng xinh xắn đứng ở cửa, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn, lời thốt ra như vàn nhu ngọc nhưng lại khiến trái tim hắn quặn đau, giây phút đơn đau ấy, cô nói:"" Xin chào, em là bạn gái của Mặc Ngôn, anh cứ gọi em là Tiểu Tâm.""
Thật sự, nếu hắn nói không đau chính là giả dối, đúng vậy, hắn chấp nhận sự giả dối ấy đến tận bây giờ. Lúc nào nhìn thấy hai người cũng phải mỉm cười giả dối, đôi khi còn ích kỉ khuyên em trai mình chia tay cô. Yêu luôn làm người ta ích kỉ, làm người ta trở nên xấu xa hơn. May mắn rằng khi đó bức thư hắn không đề tên mình, nếu không chỉ sợ hiện tại mọi thứ rối tung lên cả rồi.

Có những mối tình chưa bắt đầu mà đã kết thúc... Chẳng thể níu kéo được thứ gì.
~Hiểu Linh Hy cầm điện thoại của Mặc Thành nhắn tin về cho gia đình, sau đó cô liền rời đi. Nhà họ Mặc vong ơn bội nghĩa như vậy, cô cũng không thèm dây dưa vào.
Tập tễnh bắt taxi về nhà, Hiểu Linh Hy bắt đầu bắt tay vào công việc sáng tác của mình.
Gần đây, việc sáng tác của cô khá là thuận lợi, với vốn kiến thức khi trước thì dường như phong độ của cô cũng không hề giảm xuống. Hiểu Linh Hy vốn định sau khi ổn định sáng tác sẽ đi thử vai ở các công ti. Bằng kinh doanh của cô không thể dụng được vì cô vốn không có chút kiến thức nào. Hiểu Linh Hy cũng muốn kiếm tiền, cô không muốn phụ thuộc quá vào bố mẹ, cả hai đã phải khổ sở chạy vạy khi họ Mạn phá sản rồi.
Gửi tác phẩm vừa mới sáng tác cuối tuần trước qua gmail, cô tắt máy đi xuống tầng. Dù sao việc đi thử vai cũng phải nói qua với bố mẹ, cô sợ hai người lo lắng.
""King koong...""
""Cạch."" Hiểu Linh Hy nhẹ nhàng mở cửa, bên ngoài là một người khá quen mắt.

""Xin chào cô Mạn, tôi đến từ Giang Thị, lúc trước tôi có xem qua bài hát mà cô sáng tác trên mạng. Chúng ta... Có thể nói chuyện một chút chứ?""
Hiểu Linh Hy hơi chần chừ nhưng vẫn mở cửa mời người vào. Cô chắc chắn việc này có sự can thiệp của Trác Nhiên. Cô ấy muốn giúp cô, cô biết, nhưng... thật sự cô không muốn nợ ân tình người khác.
""Chào cô Mạn, tôi xin vào thẳng vấn đề chính. Phía bên Giang Thị chúng tôi rất mong muốn cô có thể kí hợp đồng dài hạn trong lĩnh vực sáng tác. Các tác phẩm của cô đăng lên các mạng xã hội được đánh giá rất cao. Cô yên tâm, tập đoàn chúng tôi rất ưu ái nhân viên, sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu. Đây là các điều khoản về tập đoàn cũng như bên phía cô. Cô Mạn, cô có thể xem xét được chứ?""
Hiểu Linh Hy mỉm cười cầm lấy tài liệu Vân Giang đưa tới, mục tiêu của cô ban đầu là Phong Thị chứ không phải Giang Thị, bởi vì cô không muốn đụng phải người quen ở đó. Nhưng Phong Thị ở phía nam rất lớn mạnh, muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng.
""Cô có thể cho tôi thời gian được không?""

Vân Giang mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"" Hai ngày đủ chứ? Nhân tài là phải mau đón về, không thì sẽ phí tài năng đó nhé.""
""Đủ, cảm ơn.""
""Không có gì, mong cô suy nghĩ thông suốt. Tôi có việc phải đi, tạm biệt cô Mạn.""
Hiểu Linh Hy mở cửa, mỉm cười chào Vân Giang. Chuyện này nên làm sao cho thỏa đáng đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận