Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Dòng tin của Lục Béo nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển thông tin mênh mông. Lục Béo không phục lại viết thêm hai tin nữa.
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: Chẳng lẽ lừa tôi à? Chẳng có ai trả lời tôi cả...
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: QAQ
La Định Trạch offline, vừa nghĩ đến vẻ ngạc nhiên của hai người đó là không tài nào nhịn cười nổi. Cậu ta vào Xingwei lướt tin tức trên mạng. Đến khi lướt đến ba dòng tin đến từ một ID tên là [ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ], La Định Trạch hơi giật mình rồi lập tức trả lời: "@[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ], chính, chính chủ?"
+
Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh: Tiểu La? (●—●)?!
La Định Trạch thấy xưng hô này thì xác định [ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ] là Dịch Trinh thật. Cậu ta khẽ cười, không khỏi lẩm bẩm: "Quả nhiên vẫn thích tiền."
"Dịch Thần, đúng là em không nhìn lầm anh. Tiền là vừa lòng anh nhất. Mai em lắp xong chân máy sẽ gọi mời anh đi ăn."
Lục Béo thấy tin nhắn thì run lên, khựng một lúc lâu mới gõ chữ đáp lại.
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: Thôi cứ để tôi gọi cho cậu đi (*▽*)
Lục Béo gõ mấy chữ vào ô trả lời, ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy Tiểu Hồng sẽ chả nói thế nên nhanh chóng xóa biểu tượng cảm xúc và nội dung, sửa đi sửa lại.
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: Khỏi cần, cậu chờ tôi gọi đi.
"Vâng." Thấy mấy người tìm đến Dịch Trinh ở phía dưới @[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ] và nói là phí cảm ơn, La Định Trạch bỗng thấy hơi hụt hẫng. Cậu khá hiểu Dịch Trinh. Hồi Dịch Trinh đi học trường quân đội thì bố mẹ anh ấy đột ngột qua đời, chỉ để lại một số tiền tiết kiệm ít ỏi. Sau đó, Dịch Trinh đến Torres làm ăn, mãi đến khi chiến tranh nổ ra anh mới xuất hiện trên chiến trường. Vốn đây chẳng phải trách nhiệm của anh ấy, nhưng chỉ vì một cuộc gọi của cậu mà Dịch Thần lại đến.
La Định Trạch đặt thiết bị liên lạc xuống. Mọi thứ tựa như là trong một giấc mộng. La Định Trạch xòe hai bàn tay ra. Tay cậu ta rất to và chẳng hề trắng, đó là màu lúa mì khỏe mạnh giống như gương mặt cậu. Đôi mắt đen nhánh nhìn chòng chọc vào lòng bàn tay. Sau đó cậu ta chợt như bừng tỉnh nằm soài ra giường, dán mắt vào trần nhà.
Cậu vẫn sống, giống như đang trong giấc chiêm bao vậy.
La Định Trạch nhấc thiết bị liên lạc lên xem số dư tài khoản của mình. Tiền tiêu vặt mẹ già đưa cho vẫn chưa hề được động đến. Chẳng biết một ý nghĩ từ đâu ra, La Định Trạch đăng ký một acc clone Xingwei rồi đăng nhập vào. Cậu đi tìm tài khoản mà Lục Béo dùng ID Dịch Trinh đăng ký, gửi một bao lì xì hai triệu qua.
Chẳng nhận được đồng nào, Lục Béo buồn rầu gục đầu xuống. Độc Nhãn bên cạnh thấy dáng vẻ không được hào hứng lắm của Lục Béo thì cho là nó lo thân phận của Dịch Trinh bị bại lộ, bèn giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lục Béo.
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: Mấy, mấy người đều là đồ bịp QAQ
Chợt, nó nhận được một tin nhắn, đó là một bao lì xì. Vì hệ thống mạng đã liên thông giữa các vì sao nên cho dù là nhận thưởng hay lì xì từ người khác thì đều có thể được chuyển trực tiếp đến tài khoản của mình. Từ đầu Dịch Trinh đã kiểm tra xem vị chủ cũ có tiền hay không, nhưng thật chẳng may, người anh em xui xẻo này cũng chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi như hắn. Biết thế đã thay thế người nào giàu có...
Click mở bao lì xì, Lục Béo thấy đã nhận hai triệu thì cả người đờ ra.
Thật, thật sự có người chuyển tiền cho nó kìa!
"Sao thế Lục Béo, vẫn khó chịu à? Đừng lo, Dịch Trinh sẽ chẳng sao đâu." Độc Nhãn an ủi nói.
Lục Béo ngước mắt nhìn Độc Nhãn, rồi lại cúi đầu nghiên cứu tiền trong tài khoản. Từ hai triệu đầu tiên, lần lượt nhận được thêm lì xì 100 nghìn rồi 200 nghìn, mãi cho đến khi cái người nhà giàu lúc trước kêu tặng mười triệu nhắn tin riêng với nó.
Tài khoản đến từ Ayres: "Chính chủ thật sao? Tôi là người Ayres. Tôi chỉ muốn xác nhận chút, anh có thể kể lại tình hình lúc ấy được không? Anh cứu chúng tôi ở đâu, trên mạng không có ảnh đâu."
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: "Ayres?"
Lục Béo cúi đầu, Tiểu Hồng cũng kể sương sương mấy chuyện đã xảy ra. Cố gắng đào lại trí nhớ và tìm ảnh trên mạng về người Ayres, Lục Béo nơm nớp đáp lời. Dù sao nó cũng không rõ cả quá trình cứu người nên chỉ có thể viết mấy từ: "Đường phố, lửa lớn, xe quân sự, pháo cối."
Tài khoản đến từ Ayres: "Tôi tin anh. Đã chuyển tiền rồi. Có cần tôi tìm công việc nào đó cho anh không?" Trong một căn biệt thự cực kỳ sang trọng ở thủ đô của Ayres, một người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng nhập con số mười triệu chuyển cho tài khoản Lục Béo cung cấp.
Tinh ——
Lục Béo thấy thông báo hiện ra!
Mười, mười triệu!
Khoảng cách đến 703 bản cao cấp chỉ còn một nửa.
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: "Không, không cần. Cảm ơn bạn, nhưng tôi chẳng biết gì ngoài cơ giáp (gạch bỏ) cả."
Tài khoản đến từ Ayres: "Không sao đâu. Không ai sinh ra đã biết mọi thứ. Nếu anh bằng lòng thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Cảm ơn anh rất nhiều."
[ Tin công khai ][ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: Cảm ơn mọi người! Hóa ra mọi người không có lừa tôi! Vui vẻ! Vui vẻ xoay tròn! Vui vẻ xoay tròn điên cuồng! (●—●)!
Tài khoản đến từ Ayres: "@[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ], cảm ơn anh đã cứu tôi. Mười triệu không nhiều lắm. Nếu anh sẵn lòng nói tôi biết lý do thiếu tiền thì tôi có thể giúp đỡ."
"Xem ra đúng là chính chủ. Công khai đòi tiền trên Xingwei... còn có kiểu thao tác này hả?!"
"666 chứ còn gì nữa, mười triệu tới tay luôn!"
...
"Hề vcl, cứu người để đòi tiền à?"
Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh: T-tôi làm sao chứ! Mấy người dữ quá đi! o(╥﹏╥)o
"Tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả. Không biết những người phun được ra mấy câu kiểu này thì có tâm trạng gì, mấy người có biết cảm giác bị mắc kẹt chờ chết ở Torres không? Đã không hiểu thì đừng có mà xồn xồn lên, chính tôi cũng được Dịch Thần cứu. Ông đây tự nguyện đấy sao nào?"
"Phì, đáng eo ngược đời đến nỗi tim run lên!"
"Áaaa, mới đi xem ảnh xong! Yêu anh! Đừng để ý đến đám người đó làm gì, đều là mấy thằng trai thẳng toxic thôi. Những người được cứu đều tự nguyện tặng, kệ bọn họ xàm đi. Xoa xoa đầu nhỏ nam thần."
"..."
"Nam thần giản dị quá! Chẳng thấy làm vẻ tí nào luôn!"
Cổ Tư Niên thấy tin trên Xingwei thì suýt nữa bị Bồ Câu Nhỏ làm cười xỉu. Y đăng ký một cái acc clone là Anh em Ruler của bạn, theo dõi Dịch Trinh.
Đặt biệt danh: Nhóc Bồ Câu mê tiền.
Lục Béo giả vờ ngủ đông cả đêm trong nỗi thấp thỏm, chẳng dám nói một câu với Độc Nhãn. Độc Nhãn cho rằng Lục Béo lo cho Dịch Trinh nên cũng lẳng lặng ngồi xổm trên giường theo. Còn Lục Béo đang làm bộ ngủ đông thì cứ ba giây lại reload dữ liệu. Nhìn vào số tiền hàng chục hàng trăm chồng chất lên nhau, cho đến khi vượt qua mốc 20 triệu!
Phải nói rằng trong thời đại tinh tế này có rất nhiều người, chỉ cần mỗi người tặng một đồng là họ có thể mua hàng tá người máy cao cấp!
Lục Béo đếm số không trong tài khoản ngân hàng, rồi lặng lẽ xem thông tin về người máy cao cấp. Sau khi nghiên cứu cẩn thận ở chỗ đặt hàng người máy cao cấp, nó tràn trề hy họng đối với xác ngoài của người máy sắp mua.
Sung sướng phát ngất.
Da sinh học nhân tạo √
Xúc giác trên da √
Hệ tiêu hoá loài người √
...
Chỗ không thể miêu tả (tùy chọn) √
* Phân loại thêm
L -------- M -------- S (trượt để xác thực kích cỡ phù hợp, có thể chọn theo kích cỡ bạn cần)
Lục Béo lộ vẻ nghi ngờ, cái này còn phải chọn kích cỡ, to thì vẫn tốt hơn nhỏ nhỉ? Bằng tiền nhau mà! Lớn lời hơn! Lục Béo không nghĩ nhiều bèn chọn cái to nhất.
Tại Cách Mạng Người Máy, một cô gái ở độ tuổi đôi mươi đang trực đêm. Cô vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ khi nhận được một đơn đặt hàng người máy bạn trai. Cô nàng theo bản năng mở ra xem xét yêu cầu của khách hàng.
Cho đến khi thấy mục lựa chọn không thể miêu tả, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Vị khách này đúng là... Kích cỡ này sao mà chịu nổi chớ.
Đúng với tôn chỉ khách hàng là trên hết, cô gái trẻ gửi tin nhắn đến Lục Béo đã đặt hàng: "Ừm chào bạn. Tôi đã xem đơn đặt hàng của bạn. Nhưng có điều muốn nhắc bạn, bạn đã chọn size to nhất, có thấy hơi lớn quá không."
Lục Béo: "Phải lớn nhất chứ! Mấy người muốn tiết kiệm nguyên liệu, tôi thì không nhá!"
Cô gái sững sờ nhìn câu trả lời của khách hàng, lát sau lịch sự đáp lại: "Vâng, chúng tôi sẽ chế tác cho bạn trong vài ngày tới. Xin hãy gửi số liệu khuôn mặt trong vòng ba ngày."
"Oke \\(^o^)/~"
Thấy emoji dễ thương này, cô gái trẻ không nhịn được click vào cột thông tin khách hàng. Ngay sau đó, cô đã shocku.
Tóc đen, đường nét tuấn mỹ. Đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao vương chút nét cười. Cặp mắt ấy dường như biết nói. Đường quai hàm đẹp đẽ kéo thẳng xuống. Sự ngang tàng như có như không. Xương quai xanh trắng trẻo, rất ưa nhìn, như chỉ cần liếc một cái là sẽ bị thu hút.
Ngó lại người máy bạn trai thanh niên kia đặt, cô nàng ôm tim, đau thắt cõi lòng.
Bọn đẹp trai, mịa nó buê đuê hết cả lũ!
Cơ mà khuôn mặt này sao nhìn như thấy ở đâu rồi?
/
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ.
"Tư Niên, bố nghe nói con được nghỉ, bao giờ về nhà?" Người đàn ông trung niên đeo một cặp kính gọng vàng, dù hai bên tóc mai đã điểm bạc nhưng vẻ ngoài vẫn rất xuất chúng. Nhìn kỹ thì ông có sáu bảy phần tương tự với Cổ Tư Niên, mặc áo blouse trắng trông vô cùng phong lưu tao nhã. Rõ ràng là khuôn mặt khá giống nhau, nhưng Cổ Tư Niên lại cho người ta một cảm giác sắc bén, tựa như một thanh kiếm trong vỏ sẵn sàng lao đi bất cứ lúc nào.
Sáng bảnh mắt đã nhận được cuộc gọi của ông bố Cổ Lý An, Cổ Tư Niên xoa trán, khẽ cau mày: "Mẹ đang ở sao Diêm Vương, bố ở phòng thí nghiệm, con về làm gì?"
Cổ Lý An im lặng một lúc rồi nói: "Con có thể về ăn cơm với bố. Mai mẹ con đi phi thuyền về, tầm đến tối sẽ về đến nhà."
"Bố có chắc là bố sẽ không quên con khi làm thí nghiệm không?" Hồi Cổ Tư Niên còn bé, mẹ làm phi công, bố thì đắm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, thường xuyên làm thí nghiệm rồi quên cho bé Cổ Tư Niên ăn. Sau này người máy quản gia được mua về, chỉ có người máy quản gia được lập trình mới nhớ nấu cho y một bữa thật ngon.
Nghe câu hỏi của con trai, Cổ Lý An ngẫm nghĩ một lát: "Không chắc, nhưng bố mới bảo công ty đưa hai người máy quản gia về nhà. Con yên tâm, sẽ không để con đói đâu."
"..." Cổ Tư Niên cũng không biết mình có thể nói gì nữa, chỉ bất lực gật đầu. Giọng y không lên xuống, tuy tiếng nói cách xa nên lẽ ra không nghe rõ, nhưng Dịch Trinh lại nghe được chất giọng nam thần rù quyến khủng khiếp vang lên: "Rồi ạ, chiều con qua."
Bỏ qua chất giọng, Dịch Trinh xác nhận được Cổ Tư Niên sắp về nhà bố mẹ thì cả người máy lập tức như chơi đồ quá liều. Đội ơn bố Cổ đã gọi con trai về nhà, nếu không Dịch Trinh tội nghiệp sẽ không dám ra ngoài đi chơi mất.
Có thể nói là khá sung sướng.
Dịch Trinh trải qua cả buổi chiều bằng việc nhìn đồng hồ bấm giờ. Cuối cùng khi đồng hồ điểm ba giờ, Cổ Tư Niên mặc quần áo thoải mái chuẩn bị ra ngoài. Thay bộ quân phục ra, y tựa như một người bước ra từ trong tranh, mái tóc ngắn gọn gàng cùng với đôi mắt đen nhánh thâm thúy như hồ sâu. Từng li từng tí đều lộ ra sự không chân thật tựa ảo ảnh.
Nhìn một khuôn mặt như thế, Dịch Trinh chợt cảm thấy thật đáng tiếc nếu cứ thẳng tay giết chết y.
Người này thật sự rất đẹp mắt, ngay cả thằng độc thân từ trong trứng như hắn đây cũng không nhịn nổi phải nhìn thêm hai cái. Nếu còn là người không chừng sẽ tán tỉnh đấy, tiếc rằng giờ hắn là người máy, hai người không chơi nổi.
Cửa đóng lại, Dịch Trinh sợ Cổ Tư Niên quay lại bất chợt nên đợi năm phút. Sau khi xác định Cổ Tư Niên sẽ không quay về, hắn lập tức vui vẻ điều khiển thân thể đặt trong căn hộ rồi gửi một tin nhắn đến La Định Trạch.
Sau khi có thân phận mới, Dịch Trinh không còn dùng số ảo mà dùng thiết bị liên lạc của mình gọi cho La Định Trạch.
La Định Trạch vừa được lắp chân máy xong, đang tập làm quen thì máy liên lạc vang lên. Cậu nhìn dãy số xa lạ, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, vừa kết nối liền nghe được một giọng nam trầm ấm: "Giờ rảnh không?"
"Có, có rảnh ạ!" Bởi vì hồi hộp, giọng cậu đột nhiên quýnh quáng. Dịch Thần gọi cho cậu! Lần này không phải số ảo nữa!
Dịch Trinh ngẫm nghĩ, hỏi: "Sửa lại da sinh học có phiền không?"
"Không đâu ạ, cùng lắm là nửa giờ thôi. Giờ đúng lúc em đang ở bệnh viện Thương Hải số 9, anh có thể qua đây luôn, em chờ anh." La Định Trạch đã bình tĩnh lại chút, gật đầu với bác sĩ bên cạnh. Nam bác sĩ mỉm cười và ghép nốt mối nối cuối cùng cho La Định Trạch. Mối nối này sẽ không đính liền da của chân giả vào da mình, tránh cho sau này da sinh vật bị hỏng lại khiến da thật tổn thương. Dùng ánh sáng chuyên biệt chiếu qua, chẳng mấy chốc La Định Trạch đã không khác gì người bình thường.
Bắt xe bus, Dịch Trinh nhanh chóng tới bệnh viện Thương Hải số 9. Nơi đây là bệnh viện về tay chân giả bằng máy móc tốt nhất trên Trái Đất. Do là bệnh viện tư nên chi phí cũng đắt dã man. Ngoài cửa bệnh viện, người xếp hàng dài. Khi Dịch Trinh đến cũng hơi bối rối vì đông người quá.
"Xin hỏi có phải là anh Dịch không ạ? Cậu chủ bảo tôi đứng đây đợi anh." Người thanh niên có phần ngạc nhiên khi thấy mặt Dịch Trinh. Thật không ngờ người thật còn đẹp hơn ảnh cậu chủ cho anh ta xem, mấy người máy bạn trai được đắp nặn khuôn mặt cũng chẳng sánh bằng.
"Cậu chủ? La Định Trạch?"
Dịch Trinh có hơi bất ngờ, hỏi lại.
"Vâng, xin đi lối này. Tôi sẽ đưa anh đến khoa phục hồi da sinh học." Thanh niên cười khúc khích giới thiệu. Hóa ra bệnh viện Thương Hải số 9 là tài sản của gia đình La Định Trạch. Ra là gia đình trong ngành...
Theo thói thường, La Định Trạch hẳn nên kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và rồi làm rạng rỡ nêu cao truyền thống.