2 ngày sau.... cũng chính là ngày đại hội!
** buổi sáng sớm**
Tại khuôn viên của phái Lang Tô, một đám người đang nổ lực duyệt võ lần cuối.
-Tốt lắm! Chúng ta nhất định sẽ thắng!
Lục ca động viên mọi người rồi qua bên Ánh Cơ.
-Nàng đừng lo lắng! Chúng ta nhất định sẽ thắng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lục ca nhận được những tia sáng hi vọng, tôi mỉm cười rồi khóe mắt cảm thấy cay cay
-Ta không biết! Khi nào có thể nhìn thấy ánh mắt này của chàng nữa.
Lục ca thương xót ôm tôi vào lòng
-Ta nhất định không cho phép nàng chết! Nhất định.
***
Vương Hạo hớp vài ly rượu nhưng lòng vẫn cảm thấy mệt mỏi.Đồ Tử ngồi đối diện quan sát thật kĩ khuôn mặt bi thương của Vương Hạo rồi nở nụ cười khinh bỉ!::
- Haha! Đúng là ta không đoán lầm! Ngươi yêu ả rồi!!
-Ông im đi!
-haha Thôi được rồi, nhưng mà ta tin ngươi không hành xử theo tình cảm! Hôm nay, ả sẽ chết! Nhưng mà cũng là ngày chúng ta vinh quang...
-Ta không cần ông phải dạy! Hôm nay! Thắng chắc rồi!
-hahahahahaa
Nói xong những câu đó, lòng Vương Hạo càng bị thắt chặt, đau đến không thể thở được, anh đứng dậy đi ra ngoài sân viện cớ luyện võ lần cuối.
-Haha! Ngươi cuối cùng phải thất bại toàn diện thôi! Chỉ cần ta thắng, ngươi sẽ biết thôi.
Đồ Tử tuy nói nhỏ nhưng cũng đủ để cái người nghe lén siêu cấp như Hạo anh đây nghe rõ tất cả "ngu ngốc" anh bỏ lại hai chữ rồi đi mất.
...
Đã gần tới thời gian bắt đầu Đại hội. Cả hai bang phái, Nghênh Vương và Lang Tô đều khởi hành đi với mục đích là chiến thắng. Tới cổng, cả hai phái chạm mặt nhau, Vương Hạo vẫn như xưa, vẫn cái nụ cười ác độc và thâm hiểm ấy đi lướt qua tôi và Lục ca, tôi không chấp nhất và giờ tôi cũng đã không còn níu kéo hạnh phúc nữa.
-Haha! Thật tình cờ nha, Lang Tô! Chúng ta lại phải đấu nữa rồi.
Lão già với khuôn mặt nham hiểm tên Đồ Tử nói như không với Lục ca
-A, vị cô nương này là Ánh Cơ! Đúng không!?! Nghe danh đã lâu
Ông ta quay sang tôi hỏi rồi đưa tay ra làm vẻ thân thiện.Lục ca kéo tôi lại gần rồi mở miệng.
-Ánh Cơ! Là nương tử của ta, không còn việc gì thì ta xin đi trước!.
-Làm gì căng thế nè!! Dẫu sao thì nàng ta cũng là nương tử của Vương Hạo, đệ tử ngoan của ta mà ! Haha
-Ta không phải._Tôi quát lên rồi quay lưng lại đi mất.
Tim Vương Hạo như bị chính những con dao từ người phụ nữ kia đâm thẳng vào ngực rồi ra sức băm nhỏ trái tim bị hóa đá như mọi người đã nghĩ.
-Ta đi được chưa?_Vương Hạo bực tức lên tiếng rồi một mình đi vào trong.
Trải qua 2 vòng và rồi phái Lang Tô cùng Nghênh Vương cũng đối đầu nhau ở vòng cuối cùng.
-Mời hai phái, Nghênh Vương và Lang tô mỗi phái cử ra hai đại diện lên đấu vòng cuối để phân chia thắng bại.
Lang Tô tất nhiên là Lục ca cùng tôi còn Nghênh Vương là Vương Hạo cùng lệ Tuyết ( đệ tử giỏi của Đồ Tử)
-Ta không được nhắc đến điều này! Tại sao Ngươi không nói là hai người cùng đấu!
Vương Hạo ghé vào tai của Đồ Tử.
- Ta quên nói! Thôi thì ngươi cứ cùng với Lệ Tuyết lên đấu đi! Nhiều nguời thì càng dễ mà!
Vương Hạo lo lắng nhưng cuối cùng cũng tiến lên.
Nếu là một mình thì kế hoạch của anh nắm chắc trong vòng bàn tay, còn ả ta Lệ Tuyết mưu đồ thâm hiểm một lòng trung thành với Đồ Tử! Võ công của ả rất cao cường ngay cả Ánh Cơ cũng chưa chắc thắng, vả lại Ánh Cơ bị anh dọa sẽ chết nên tinh thần có vẻ giảm sút.
))(( ình đổi xưng hô trong lúc đấu nhé! là Anh và Cô))((
"3-2-1... bắt đầu"
Cả 4 người, ai nấy cũng đều đã thủ xong tư thế của mình, Vương Hạo anh lướt mắt lên từng người vô tình lại chạm gặp ánh mắt ghét bỏ của Ánh Cơ nhưng anh vẫn cứ nhìn nhìn vào đôi mắt đen thẳm ấy để nói cho Cơ Cơ biết rằng, chẳng khi nào Vương Hạo ta lại quên em.
Người ra đòn đầu tiên là Lục ca, và người bị nhắm đánh trúng là Vương Hạo nhưng anh đã đỡ được và bắt đầu tấn công lại. Bên này đang đánh nhau kịch liệt thì bên kia, Lệ Tuyết cùng Ánh Cơ cũng phản đòn rất mạnh mẽ. Vương Hạo anh liên tiếp bị đánh vào bụng nhiều đến nỗi mà anh phải hộc máu rồi ngã về sau vài bước. Vương Hạo gắng đứng dậy rồi tung thẳng một chiêu rõ mạnh vào chân và bụng khiến Lục ca cũng bị thương không kém. Lục ca tức giận dồn thẳng sức mạnh vào cánh tay và vung nấm đấm thẳng đến bụng cũng là phần yếu nhất Vương Hạo.Nhưng không, Vương Hạo không né mà không phải vì kế hoạch của mình, mà là vì Ánh Cơ. Khi cô đang đấu thì nhìn qua thấy Lục ca chuẩn bị tung đòn mạnh vào VƯơng Hạo nhưng Vương Hạo đang nhìn cô, chưa kịp bàng hoàng thì nghe được giọng nói của Vương Hạo hét to lên "Coi chừng Ánh Cơ! tay ả ta có độc thủ!" Cô giờ mới để ý tới Lệ Tuyết nên nhanh chóng thoát khỏi bàn tay đó nhưng Vương Hạo anh bị Lục ca đánh thẳng vào bụng gần như là không chịu nổi được. Qua lời nói trên, cả hai người Ánh Cơ và Lục ca đều bất ngờ, Lục ca thì thắc mắc nhưng vẫn phát hiện ra mối quan trọng bây giờ đó chính là hạ Lệ Tuyết, thế là cả hai người Ánh Cơ và Lục ca đều nhắm thẳng đến Lệ Tuyết. Nhưng ai ngờ trước được con người của Lệ Tuyết mưu mô xảo trá lập tức giả đau bụng và tạm ngưng cuộc đấu. Sau đó đợi một lát sau, Chủ khảo đã lên tiếng:
-Dựa theo điều luật thứ ba: khi hai đối thủ đấu nhau, nhưng một trong hai người bị bệnh hoặc thương tích nguyên nhân là do trước khi đấu thì trận đấu đó phải dời ngày... Và Lệ Tuyết bị trúng thực do thức ăn hỏng nên trận đấu cuối cùng sẽ dời sang một ngày sau.
-Đáng chết!_Lục ca nhủ thầm rồi tiến tới tôi.
-Vương Hạo! Ngươi cũng có ngày hôm nay!... ta sớm đã biết rõ mưu đồ của ngươi! haha! để coi ngươi sẽ ra sao... không có ngươi! Phái Nghênh Vương vẫn dư sức thắng! hahahaha
Những lời nói ác đức phát ra từ miệng của Đồ Tử khiến ai nấy đều không kiềm được lòng mình mà muốn giết thẳng lão ta. Chua nói hết, Đồ Tử đi lại chỗ tôi và Lục ca đang đứng nhìn nói:
-Lục Hoa ơi là Lục Hoa! đòn của ngươi mạnh quá đi! làm chết huynh đệ tốt hằng đêm mong nhớ tới ái mái ấm gia đình này rồi kìa! Chậc chậc! cả Ánh Cơ cô nữa! Hắn ta vì cô mà hi sinh cả mạng sống của mình rồi kìa... *Vỗ tay vài cái* *Cười mỉa*
Nói và hành động xong, Đồ Tử liền ung dung bỏ đi để lại ba con người đầy vẻ căm hận kia ở lại. Vương Hạo mệt nhọc đứng dậy, ôm bụng mình rồi xoay người đi.
-Vương Hạo, huynh không định nói gì sao?
Tôi nói
Vương Hạo:...
-Âm mưu như lão ta nói là sao?_Lục ca nói tiếp.
Khóe mắt của Vương Hạo xuất hiện những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống nhưng anh cũng phải ráng cố gắng để kiềm lại nó
-Vương Hạo!_lần này tôi và Lục Ca cùng đồng thanh rồi đi lại chỗ Vương Hạo, chỉ vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh thì Vương Hạo vội xoay đi chỗ khác. Tôi bực mình định chạy qua chỗ đó bắt anh phải đối diện với mặt mình thì bị Lục ca nắm tay kéo lại.
-Ta còn gì để nói sao!?! nói những gì ta đã nghĩ, và đã làm sao từ cái lúc ta biết mình đã yêu Ánh Cơ cho tới lúc hạnh phúc vui vẻ bên huynh đệ tốt cùng người nương tử sao! từ cái lúc ta đau đớn để cho hai người biết rằng ta là nội gián để các người hận ta sao! hay từ cái lúc ta vô thức biết được tin nàng mặc dù biết ta hạ độc nhưng vẫn cứ uống sao?hoặc từ cái lúc chứng kiến cảnh hai người hôn nhau khiến cho trái tim ta bị vỡ ra sao! từ cái...
Vương Hạo đang nói dở dang thì tôi chạy lại ôm từ phía sau Vương Hạo như một làn gió nhẹ cuốn theo nỗi nhớ mong và yêu thương của tôi chạm vào người anh ấy.
-Từ cái lần ta sợ sẽ làm mất đi hạnh phúc của hai người...
Lần này, tôi nhất quyết không để cho Vương Hạo nói nữa nên đã ngoặm chặt lấy môi của Vương Hạo. Nỗi lòng từ sâu thẳm trong trái tim của mình như trút ra theo những giọt nước lấp lánh rơi xuống má, tôi hôn anh, hôn mải miết. Lúc đầu Vương Hạo không muốn nhưng vì tình yêu mãnh liệt đó nên bị cuốn theo.
Lục ca đứng ở một bên hơi bàng hoàng về nụ hôn đó, sau cùng lại mỉm cười nhưng con mắt anh lại bị những tia buồn lắp đầy. Tôi cuối cùng cũng ngưng hôn liền mỉm cười với Vương Haọ rồi kéo Lục Hoa đang đứng một bên vào. Tôi nhón chân lên hôn nhẹ vào môi Lục ca một nụ hôn rồi dùng cả hai tay của mình ôm trọn lấy Vương Hạo và Lục ca.
-Chỉ cần có hai người! thì ta đã có cả thế giới! không một ai! không một ai có quyền rời bỏ ta mà đi! không một ai...