Soái Ca, Đừng Chạy

Sáng sớm gà gáy inh ỏi làm đanh thức cái giấc mộng đẹp kia. Tôi bực bội đá vào thành giường ai mag ngờ nó khiến cho chân tôi đau đến nỗi phải lê lết ra tới ngoài.
-Chào buổi sáng!_Tôi nói.
-Chào tẩu tẩu!_Lục đệ không nhìn tôi mà lo bưng bê thức ăn của buổi sáng. Nhưng sao mà chị dâu như ta không giúp đệ ấy một tay chứ nhỉ, tôi liếc mắt xuống cái chân đau đớn từ nãy giờ thầm thương nó nên lê lết lại bạn ngồi chờ đồ ăn sáng dọn lên.
-A! Lục Hoa và Vương Hạo đâu rồi, đệ đệ?_Tôi hỏi.
-Hai huynh ấy đang thay đồ chắc sắp ra rồi!_Lục đệ trả lời.
-A...Hôm nay đệ nấu dồ ăn à?_Tôi lại hỏi.
-Vâng!_Lục đệ bận bịu trả lời.
-Thức ăn ngon ghê ha!Thế chắc đệ dậy sớm lắm ha?_Tôi tiếp tục
-Vâng_Lục Hắc trả lời
-Cực cho đệ quá ha!-Tôi mặt dày hỏi
-Vâng_Lục đệ trả lời chân tay luống cuống.
-Hình như ta làm phiền đệ rồi! hay là ta im lặng nhá?_Dường như tôi nhận ra điều gì đó liền nói tiếp sau đó tưởng đâu được nghe lời nịnh nọt từ cậu em ai ngờ tên Lục Hắc Ám kia trả lời "Vâng" cái từ ngắn gọn lặp đi lặp lại hoài.
Không hiểu lúc đó sao tôi còn có thể mặt dày ngồi ăn ngon lành rồi quay sang nói với Lục đệ rằng:

-Khổ cho Lục đệ loay hoay nãy giờ, nhưng mà món này hơi mặn.
Lục đệ:...
-À! hôm nay chúng ta đi đâu thế?_Tôi hỏi rồi nhìn Vương Hạo đối diện, Vương Hạo nhìn tôi rồi quay sang nhìn Lục Đệ còn Lục đệ thì nhìn vào Lục ca, NHưng Lục ca lại nhìn vào tôi.
-Ớ! không ai biết là đi đâu à?_Tôi hiểu ý nói.
-Nàng quyết đi!_Lục ca nhẹ giọng nói.
-Ta không biết, để Vương Hạo gà mờ kia quyết đi_Tôi nhìn qua Vương Hạo.
-Thôi! Lục đệ, em quyết đi_Vương Hạo nhìn Lục Hắc.
Lục Hắc nghe thấy thế liền nhìn Lục Ca:-Thôi! ca ca, huynh tự quyết đi.
-Thôi Cơ Cơ muội quyết đi!
-Thôi nhường cho Vương Hạo mà!
-Lục đệ rành hơn nè! quyết đi.
-Lục ca huynh quyết đi!
-Thôi Cơ Cơ.... mà thôi! hôm nay đi chùa thắp hương!_Lục ca nói
-À_cả ba người còn lại lên tiếng
Ở một ngôi chùa nào đó
-Nè! Ánh Cơ hồi nãy nàng cầu gì vậy?_Lục Hoa quay sang tôi nói.
-Há há! bí mật,_Tôi nói, nhưng thật sự cái bí mật đó cũng chả có gì to tát nhưng tôi chỉ mong là cứ mãi như vậy thôi, không cần trở về tương lai cũng được.
Cơ mà Lục ca muốn nghe điều gì đó nên cù lét tôi khiến tôi nói ra
-A! nhột nhột...há há_Tôi rên lên
Ở bên kia tôi cũng nghe được tiếng cười nói của Vương Gà và Lục đệ cũng đang chọt lét giống tôi. Chịu nhột hết được nên tôi phản công cù lét Lục Hoa khiến cho cả hai cười nham nhở...
Ơ, sao mọi thứ đều im lặng vậy, tôi ngẩng lên nhìn Lục ca thấy mặt anh ấy bỗng trầm lại nhìn về phía trước, tôi cũng theo hướng mắt nhìn qua thì bắt gặp một người con gái thùy mị quyến rũ kia đứng mỉm cười nhẹ với Lục ca, tôi nhìn thẳng vào cô gái ấy đó, bỗng cảm nhận được ánh mắt của cô ấy dạt dào cảm xúc nhưng nó lạ lắm.
-A Lan lâu quá không gặp._Lục ca nhẹ giọng.
"Oàng!"Sét đánh ngang tai Gì đây cô gái thùy mị quyến rũ chết người đó là A Lan sao! lòng tôi bỗng dâng lên một thứ bất an

Lục Hoa đi thẳng lại cô gái kia, lướt qua mặt tôi. Tôi bỗng sợ sệt liền bám theo và nghe hai người đó nói gì đó.
-Cô gái kia là ai vậy?_Đào Lan chỉ tôi rồi hỏi.
Lục ca nhìn sang rồi nắm lấy tay tôi, cùng lúc đó Vương Hạo và Lục đệ cũng đi tới.
-Đây là Thê tử của ta, còn kia cũng là Tướng công của cô ấy, huynh đệ tốt với ta.
Tôi vẫn nhìn Đào lan, cảm thấy khuôn mặt cô gái ấy có chút biến sắc, thể hiện lên vẻ thất vọng. Nhưng tại sao lại thất vọng?
Cuối cùng trở về nhà, từ 4 chuyển thành 5 vì có thêm Đào Lan, cô ấy nói rằng cô ấy bây giờ không còn tướng công nữa, nhà cửa mắc nợ tại kinh thành nên phải về quê lánh trốn, Nhưng mới nãy bọn cho vay vừa mới đuổi cô ra khỏi nhà để chuộc nợ lại gặp lại Lục ca nên huynh ấy tạm cho Đào Lan ở lại vài ngày.Đúng là càng ngày sự ghen tuông của tôi tăng lên hay sao mà tôi lại nghi ngờ cái chuyện tình cờ này.
Mọi thứ dường như thay đổi khi có A Lan, cô ấy suốt ngày chỉ bám theo Lục ca nói chuyện gì đó, khiến cho tôi bị lơ và Vương Hạo cũng bực mình vì chuyện đó, nhưng tôi không nói chỉ im lặng mặt mày thì buồn thiu thỉu tự mình thấy còn tội sao Lục ca không thấy thế chớ.
Buổi tối, vì không còn phòng nên cái phòng tôi độc quyền chiếm hữu hôm qua lại bị người khác chiếm phân nữa. Một lát sau, Đào Lan rủ tôi tắm cùng và tôi cũng chẳng còn lý do nào để từ chối.Đúng thật! Đào Lan thật quyến rũ, thân hình đầy đặn chẳng buồn như tôi đây, tự mình kiểm điểm bản thân xong thì tôi thả người vào dòng nước ấm kia.
-Ánh Cơ! tên cô thật đẹp_Đào Lan nói trước.
-Cảm ơn cô_Tôi cười.
-Cô cũng thật sướng! có tới hai tướng công mà tôi thì không có ai hết
Tôi mỉm cười im lặng.
-Lục ca, huynh ấy thật tốt, còn đẹp hơn cả hồi đó nữa, tôi thật sự nuối tiếc quá, nếu lúc đó tôi không dại dột bỏ đi thì bây giờ.... Ôi cô biết không hồi đó, trước ngực Lục ca còn có mụt rùi nhỏ, và lúc đó tôi cùng huynh ấ đặt lên cho nó là Lan tử, haha.
Từ nãy tới giờ, Đào Lan tự nói rồi tự cười, nhưng tôi cảm thấy hơn phân nửa chuyện được nghe là liên quan tới Lục ca, mà còn cái gì Lan Tử nữa, tôi bực.
Ở trong phòng của Lục đệ, có hai người đang nói chuyện với nhau đó là Lục Hoa và Vương Hạo.
-Này! đừng có mà suốt ngày lơ Ánh Cơ đi nhá! _Vương Hạo nói

-Ta Lơ Cơ Cơ hồi nào?_Lục ca đáp lại
-Hồi nãy trên bàn ăn, huynh chỉ nói chuyện với ả Đào Lan kia không à! ta thấy Ánh Cơ đang buồn._Vương Hạo nói.
-Thế à! xin lỗi, được rồi, ta sẽ chú ý hơn._Lục ca nói.
-Ta còn thấy ngươi còn làm như thế với Ánh Cơ nữa là lập tức ta sẽ lôi Ánh Cơ về, chặn cửa lạ, đuổi ngươi đi còn bằng không ta sẽ thẻo từng miếng thịt của ngươi đi làm lẩu Cáo._Vương Hạo nói tiếp.
-Vâng ạ! em biết rồi ạ ông Gà _Lục ca nói.
-Biết thì tốt...
Nói xong cả hai cùng leo lên giường nằm lăn ra ngủ.
Cả 4 người đó, thật đều có tâm trạng nhưng còn một người nữa, cái con người đang mệt nhọc dọn dẹp kia đau đớn rên rỉ
-Chời ơi! sao lúc nào tô cũng phải làm đầy tớ thế này?
Vâng người đó chính là Lục đệ nô tì.
~ èn
còn hai chương nữa là kết thúc rồi!!! bái bai bai m.n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận