Chương 70:
- Xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ? - Cô tiếp tân lịch thiệp đáp.
- Tôi không biết là phải hẹn trước, phiền cô báo giúp tôi một câu. - Cô gái kia khẽ nói.
- Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể ạ, chỉ có những ai có hẹn trước trực tiếp với trợ lý tổng giám đốc mới có thể đến gặp tổng giám đốc. - Vị tiếp tân lại đáp.
Ngọc Hân nghe cô gái vừa va vào người cô hỏi gặp trức tiếp Uy Phong thì lấy làm tò mò, cô khựng người lại quay đầu lại nhìn nhưng nhìn mãi cũng không thể nhớ ra đã gặp tại nơi nào rồi. Cô quay nhúng vai tiếp tục bước về phía trước, có lẽ là một đối tác, người quen nào đó trước đây của anh ấy.
Uy Phong từ bên trong khu bách hóa tiến về phía thang máy, quay đầu nhìn xung quanh liền trong thấy bóng dáng của Ngọc Hân đang hướng về phía cửa ra vào. Anh khẽ mỉm cười, nhanh chân bước về phía cô.
- Em làm gì ở đây? - Uy Phong nói vọng.
Ngọc Hân nghe thấy tiếng của anh liền nhận ra mà quay đầu lại…
- Em… - Cô chưa kịp đáp lời...đã nhìn thấy cô gái vừa tìm anh lao đến phía Uy Phong mà ôm chặt một cách quá thân thiết giữa đám đông người qua lại.
Cô không biết phải làm gì, mắt cô có vẻ hoa đi… người đi qua lại nhưng đối với cô như tan biến hết mọi thứ, trước mắt chỉ nhìn thấy cô gái kia đang ôm Uy Phong thật chặt.
- Uy Phong, em rất nhớ anh. - Cô gái kia bật khóc nức nở.
Uy Phong khựng người… nhìn cô gái đang ôm lấy mình, đôi mắt anh như không thể tin vào mắt mình, đôi tay anh rung rung chạm vào gương mặt Minh Minh bằng xương bằng thịt đang xuất hiện trước mặt anh.
- Em là… là… - Giọng nói Uy Phong không còn oai phong như ngày nào, nó lạc đi không phát ra tiếng.
- Em là Minh Minh… anh không nhớ em sao, Uy Phong… thời gian qua em rất nhớ anh. - Minh Minh khóc rất nhiều, cuối cùng trải qua bao nhiêu đau đớn khó khăn, cô cũng đã gặp lại anh.
- Không phải… em… - Uy Phong không thể tin vào mắt mình.
- Em sẽ giải thích… em sẽ từ từ giải thích. - Minh Minh mỉm cười trong nước mắt, một lần nữa tựa vào lòng Uy Phong. - Thời gian qua, em đã cố gắng sống chỉ vì ngày hôm nay, chỉ vì có thể quay về gặp anh.
Tâm trạng của anh không thể lý giải được, anh đưa mắt nhìn về hướng Ngọc Hân thì cô dường như đã biến mất… Anh buông Minh Minh ra chạy về phía cửa ra vào thì đã nhìn thấy Ngọc Hân đang lên một chiếc taxi.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Hạ đặt một tách trà lên bàn nhìn về cô gái xa lạ mà tổng giám đốc đặt cách đưa vào bên trong đón tiếp.
- Em nói đi, thời gian qua em đã ở đâu? - Uy Phong nhìn thấy thư kí Hạ rời khỏi văn phòng liền hỏi.
- Sau khi phát hiện ra căn bệnh quái ác, ba mẹ em đã tìm mọi cách cứu chữa nhưng với nền y học nước nhà mọi thứ dường như là không thể. Lúc ấy em đã rất tuyệt vọng, người em nghĩ đến duy nhất chính là anh, em sợ một ngày nào đó em đi về một nơi thật xa… em sẽ không còn được ở bên cạnh anh nữa. Nhưng rồi bạn của ba em đã giới thiệu cho ông ấy một vị bác sĩ ở singapo, ông ấy nói rằng bệnh của em vẫn còn hy vọng… tuy mong manh nhưng biết đâu sẽ có kì tích.
Uy Phong dần hiểu ra mọi chuyện, nhưng vì sao cô lại không tâm sự với anh mọi chuyện: “ Em nói tiếp đi.”
- Nhưng khoảng thời gian điều trị rất là dài và thật sự cuộc chiến dành lấy sự sống ấy phần thắng về em rất mong manh. Em không muốn anh phải lo lắng cho em, nếu lỡ như em không thể tỉnh lại sau những lần hóa trị… nỗi đau của anh sẽ kéo dài theo những ngày tháng đau đớn đó. Uy Phong, anh biết em rất sợ đau đúng không… nhưng mỗi lần đau đớn em lại nghĩ đến ngày, nghĩ đến ngày chúng ta sẽ gặp nhau, em là một Minh Minh khỏe mạnh bên cạnh anh, em lại cố gắng hết sức mà chóng lại nó.
- Còn cái chết của em. - Uy Phong hỏi.
- Chính là em yêu cầu ba mẹ em làm như vậy, khi đó anh và em đã chia tay… nếu như anh biết vì em bệnh tật mà chia tay có lẽ anh sẽ tự trách bản thân mình. Vậy nên, em muốn để anh ghét em như vậy… để cái chết của em không khiến anh đau lòng.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mi Minh Minh rơi ra, anh biết rằng cô gái này đã vì anh mà chịu đựng rất nhiều đau đớn. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt trên bờ mi kia, Minh Minh tựa vào lòng Uy Phong mà nức nở.
- Nhưng hiện tại sức khỏe của em đã ổn rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại… phải không, Phong? - Minh Minh nép đầu vào bờ ngực anh mà nói.
- Minh Minh… anh… - Uy Phong không biết nên nói gì, sự xuất hiện của cô là một việc ngoài dự đoán… và Ngọc Hân, nếu biết Minh Minh quay về cô ấy sẽ ra sao?
- Anh không cần nói đâu… em biết anh vẫn còn độc thân mà… - Minh Minh tinh nghịch nói. - Có phải anh vẫn còn nhớ em đúng không. - Cô đưa gương mặt đối diện anh khẽ cười. - y da, không ngờ sức ảnh hưởng của em lớn như vậy, bao nhiêu nam vẫn nằm trong chổ này của anh. - Chỉ vào bờ ngực.
- Minh Minh… em về nước lâu chưa? - Uy Phong hỏi.
- Em vừa xuống máy bay là chạy ngay đến đây tìm anh. Em đi vài năm mọi thứ đã đều đổi khác đi nhiều, nhưng em tin con người anh là không thay đổi… phải không?
Anh không muốn dập tắc nụ cười kia, cũng không biết phải mở lời về sự xuất hiện của Ngọc Hân như thế nào để cô chấp nhận, Uy Phong không đành nhìn Minh Minh vừa quay về nước lại biết được sự thật về người đàn ông mà cô mong đợi. Chỉ vì, cô đã quá đặt niềm tin vào anh….
- Em nhớ Uy Vũ quá… cậu ấy không giúp anh những việc ở Phong Vũ sao… Em nghĩ với tính cách của Vũ, có lẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi.
- Tối nay em đến nhà anh dùng cơm, có lẽ Vũ gặp em sẽ rất ngạc nhiên. - Uy Phong đáp… anh cũng không muốn giấu cô quá lâu.
Ngọc Hân ngồi trên xe taxi… cô nhớ đến hình ảnh kia, ánh mắt của Uy Phong nhìn cô gái kia lúc đầu chính là đầy nét kinh ngạc về sau nó chứa rất nhiều tình cảm. Cô đang tự trách bản thân vì sao không nhớ được chuyện gì, cô gái ấy và Uy Phong là mối quan hệ thế nào, nhìn bọn họ thật sự rất thân thiết.
Đường kẹt xe, vị tài xế đưa cho cô một tờ báo mà nói: “ Cô đọc cho đỡ buồn, kẹt xe này có lẽ còn lâu mới ra khỏi.”
- Không sao, tôi cũng không vội. - Cô gật đầu cười, đưa tay cầm lấy tờ báo trên tay.
Tờ báo cũng khá cũ, cô bâng quơ đọc qua vài tiêu đề sau đó nhàm chán mà lật úp tờ báo lại, đôi mắt cô lướt qua một chuyên mục nhỏ chính là thuật thôi miên giúp lấy lại trí nhớ. Ngọc Hân tò mò xem qua… trong lòng cô nảy ra một ý định sẽ tìm đến vị bác sĩ này nhờ ông ta giúp cô tìm lại kí ức.
Chiếc xe taxi không chạy về hướng biệt thự nhà họ Uy nữa, mà chạy đến địa chỉ một bệnh viện lớn… Cô đăng kí đúng tên vị bác sĩ trong tờ báo, đợi khá lâu cuối cùng cũng đến lượt cô vào, đó là một vị bác sĩ lớn tuổi.
- Cô đang mang thai… và vấn đề của cô là gì? - Vị bác sĩ hỏi.
Ngọc Hân đưa bài báo cầm trên tay về phía vị bác sĩ mà nói: “ Tôi vì một tai nạn mà mất đi trí nhớ, tôi muốn ông dùng thuật thôi miên có nói trong bài báo để tôi có thể nhớ lại những việc trước đây.”
Vị bác sĩ trở nên căng thẳng, ông đẩy đôi mắt kiếng trên gương mặt nhăng lại mà nói: “ Cô đã đọc qua, cũng đã đọc tác hại của nó rồi phải không… Chính là cô có thể sẽ không tỉnh lại được nữa mà chìm đắm trong những kí ức kia. Cô gái, cô đang có thai, tôi khuyên cô nếu chuyện ở quá khứ không có gì quan trọng, hãy xóa bỏ hết đi mà tiếp tục nhìn về phía trước.”
Cô đưa tay mình sợ lên bụng, đứa trẻ trong bụng cô không có lỗi… nếu cô chỉ vì ích kỉ bản thân mà không nghĩ đến lợi ích của bé con cô thật không xứng đáng làm mẹ. Ngọc Hân rời khỏi bệnh viện cũng là lúc trời xế tà… Từ bệnh viện đi về biệt thự nhà họ Uy khá xa, khi cô vừa bước vào cổng liền gặp phải Uy Phong đang rất lo lắng nhìn cô.
- Em đi đâu vậy hả, tại sao lại không nghe điện thoại. - Uy Phong lo lắng nhìn Ngọc Hân, anh chỉ đang sợ cô lại lạc đi mất.
CÔ nhìn vào điện thoại đã tắt đen màn hình, có lẽ là hết pin.
- Điện thoại em hết pin, em chỉ vì dạo một chút thôi. - NGọc Hân lướt ngang qua Uy Phong mà bước vào nhà.
- Em có biết là anh lo lắng cho em đến thế nào không hả, một mình em ra ngoài lại đang mang thai… có biết nguy hiểm thế nào không. - Uy Phong tức giận vì anh rất lo lắng nhưng cô lại quá thờ ơ.
- Em chỉ là một người bình thường, bên ngoài cũng không mất an ninh như anh nghĩ đâu. - Cô lại lạnh nhạt đáp.
- Là em không hiểu lời anh nói đó sao, sức khỏe em vẫn còn yếu… lại còn đang mang thai, em không nghĩ cho bản thân cũng nghĩ đến đứa bé chứ. - Uy Phong kéo tay cô lại mà nói.
Ngọc Hân chính là đang tức giận, gặp anh trong đầu cô lại nghĩ đến hình ảnh cô gái xa lạ kia ôm anh trước mặt cô. Rõ ràng là biết cô nhìn thấy anh vẫn không đẩy cô gái ấy ra, rõ ràng là ánh mắt anh nhìn cô gái ấy đầy nét thân thiết. Đúng là cô không nhớ gì, nhưng anh nói yêu cô… vậy nhưng lại đối với cô như thế.
Nghĩ đến, cô lại hất tay Uy Phong ra mà nói: “ Cũng không phải là con của anh, anh đừng quan tâm đến.”
- Em… em nói vậy là có ý gì hả? - Uy Phong hỏi.
Cô không đáp đi thằng vào bên trong nhà...sau đó bỏ vào phòng mình mà khóa chặt cửa lại…
Cô nằm xuống giường mà suy nghĩ, có phải lời nói vừa rồi là rất quá đáng với anh không. Anh đã lo lắng và chăm sóc cho cô như vậy, cũng xem đứa trẻ này như con anh… Ngọc Hân nghĩ mãi nghĩ mãi, có lẽ cô nên đi xin lỗi anh, chuyện ban sáng cũng phải làm rõ trước khi giận dỗi như vậy.
Được lời mời từ Uy Phong, Minh Minh lái xe đến biệt thự nhà họ Uy quen thuộc đã bao năm không đến thăm. Được người giúp việc mở cửa, Minh Minh bước vào bên trong thì ngôi nhà dường như vắng lặng, tiếp đón cô là vị quản gia già… người này chính là người biết rõ mọi chuyện.
- Uy lão gia đâu rồi ạ.
- Lão gia đang có chuyến đi du lịch… vài ngày nữa mới về.
- Còn Uy Phong? - Cô hỏi tiếp.
- Đại thiếu gia đang trong phòng làm việc, căn dặn không ai được làm phiền.
Minh Minh hơi nhíu mày:” Vậy còn Uy Vũ.”
- Nhị thiếu gia đang ở trong phòng ạ.
- Cảm ơn bác ạ, đã lâu không gặp lại bác… bác vẫn còn rất phong độ đó ạ. - Minh Minh mỉm cười nói, sau đó chạy lên phòng Uy Vũ như ngày xưa.
Uy Vũ đang bên trong thì nghe tiếng gõ cửa, anh nói vọng ra ngoài: “ Cửa không khóa.” - Chỉ nghĩ người giúp việc đến dọn dẹp phòng.
Minh Minh mở cửa nhìn vào, thấy Uy Vũ đang ngồi chơi game rất hăng say không nhìn xem ai đang bước vào. Cô khe khẽ bước đến phía sau Uy Vũ… đôi môi khúc khích cười bịt hai mắt anh lại.
- Dì à, con đang chơi game… mau bỏ ra. - Uy Vũ nghĩ rằng người dì giúp việc lâu năm đang đùa nên nói… nhưng lại cảm nhận được bàn tay mềm mại… không giống của người dì lớn tuổi kia.
Minh Minh khúc khích cười ra tiếng.
Anh buông điều khiển chơi game, nắm lấy đôi tay kia đẩy ra khỏi mắt mình quay mặt lại nhìn. Uy Vũ há hóc mồm vì kinh ngạc… đây là chị em song sinh với Minh Minh ư?
- Cậu là... - Uy Vũ giật mình.
- Ở phòng cậu không tiện, chúng ta xuống nhà nói chuyện. - Minh Minh nói xong liền rời khỏi phòng Uy Vũ.
Hai người họ ngồi cùng nhau, Minh Minh lần lượt kể ra hết mọi chuyện lí do vì sao cô phải rời đi mà không nói với anh, vì sao phải giả vờ như đã chết… khiến Uy Vũ vừa cảm thấy thương nhưng lại thật đáng trách.
- Vũ… Phong vẫn còn yêu mình chứ. - Minh Minh hỏi.
Uy Vũ cũng không biết đáp thế nào: “ Cậu phải hỏi anh ấy chứ, làm sao mình biết được.”
- Bọn mình đã trải qua rất nhiều khó khăn, khi điều trị mình chỉ có một hy vọng chính là đấu tranh cùng thần chết để quay về tìm anh ấy… dù tình cảm của anh ấy có nguội lạnh, mình tin với tình yêu của mình, Phong sẽ tiếp tục yêu thương mình như ngày xưa.
Uy Vũ vỗ đầu Minh Minh mà nói: “ Minh Minh, hứa với mình… dù chuyện gì xảy ra cũng phải thật mạnh mẽ như cậu của trước kia nhé.”
Không hiểu ý của Uy Vũ, Minh Minh lại khẽ cười gật đầu: “ Tất nhiên rồi Vũ, nhưng gương mặt cậu làm sao vậy.”
- Bị xui xẻo đeo bám thôi. - Uy Vũ cười cười, đưa bàn tay sờ lên vết thương khẽ cười, nghĩ đến cô gái ngốc Bích Trân.
Bọn họ ôn lại kỉ niệm vui đùa ngoài phòng khách, nào biết rằng ở phía sau bức tường Ngọc Hân đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa bọn họ. Trái tim cô đau lên từng cơn không dứt… cô gái đó thật đáng thương, cô có quyền gì mà xen vào tình cảm tốt đẹp của hai người họ. Bờ mi Ngọc Hân tuông đầy lệ, đầu óc trống rỗng… cô phải làm sao đây… có phải nơi này đã không còn dành cho cô. Ở lại đây chỉ gây cho Uy Phong thêm khó xữ, gây đau khổ cho cô gái đáng thương ấy, đứa bé trong bụng cô cũng không phải là của anh…
Dù anh không buông tay cô cũng sẽ buông tay anh trước, anh đã vì cô là làm rất nhiều việc… Bản thân cô, cũng sẽ vì anh mà rời đi….
Sau khi trò truyện cùng Uy Vũ thì Minh Minh cũng ra về, Uy Vũ tiễn cô ra xe nhưng trong lòng Minh Minh vẫn trong ngóng phía sau rồi thất vọng.
- Có lẽ Phong vẫn còn giận mình, anh ấy không chấp nhận việc mình làm ra. - Minh Minh tỏ ra thất vọng.
- Hãy để cho anh ấy thời gian suy nghĩ một chút, bản thân mình cũng một chút nữa là không thể chấp nhận được. - Uy Vũ đáp. - Cậu có dự định tiếp tục đến trường không?
- Mình sẽ đến công ty của ba mình để học cách quản lý. - Minh Minh mỉm cười. - Cậu cũng phụ giúp Phong một tay đi.
Anh chỉ mỉm cười vẫy chào Minh Minh khi cô cho xe rời đi.
Ngày hôm sau, tại trường trung học Đại Uy… Bích Trân rón ren bước sang lớp 12B tìm Uy Vũ xem tình trạng của anh ta ra sao sau vài ngày về nhà nghĩ ngơi nhưng vẫn là không đến lớp. Bích Trân nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ anh ta sợ mọi người biết được sự thật kia mà không còn dám đến lớp nữa. Cô lại tự mình trách mình, lỡ như anh ta cả đời bị mù như vậy… chẳng phải cô đã gây ra việc lớn rồi.
Không muốn ba cô biết cô đến biệt thự nhà họ Uy, cô đành một lần nữa trèo tường trốn ra ngoài để thoát khỏi hai người vệ sĩ đáng thương kia. Bích Trân đón một chiếc taxi đến biệt thự nhà họ Uy mà tìm người, anh ta có lẽ đang nằm ở nhà đau khổ.
- Nhị thiếu gia, có một người xưng là Bích Trân đến tìm ạ. - Người làm vào thông báo.
Uy Vũ đang ngồi chơi game, trên bàn con vung ra nào là trái cây bánh trái… Anh nhanh chóng bật dậy gôm hết thứ trên bàn quăng vào sọc rác… nhanh chóng dùng miếng bông gòn mà băng mắt bị thương lại… nằm trên giường tỏ ra thê thảm.
- Gọi cô ấy vào đây. - Uy Vũ nói.
Người làm không hiểu thiếu gia đang làm gì, nhưng cũng không dám hỏi mà nghe lệnh ra ngoài mời Bích Trân vào.
Nhìn thấy anh đang nằm trên giường, vết thương trên mắt có lẻ chưa lành lặn nên anh phải thường xuyên thay băng như vậy. Cô đeo chiếc balo hình mèo kitty bước về phía anh, dường như anh đang ngủ.
- Vũ.. tôi đến thăm anh đây. - Bích Trân nói.
- Cô nói rằng sẽ chịu trách nhiệm cho tôi, vậy mà đến hôm nay mới đến thăm ư? - Uy Vũ tỏ ra rất thê thảm
- Tôi xin lỗi… anh cũng biết ba tôi cho người theo tôi suốt mà. Hôm nay tôi phải trèo tường bỏ trốn đấy… - Bích Trân nói. - Anh ăn gì chưa, có muốn ăn gì không?”
Uy Vũ lắc đầu: “ Tôi không ăn được gì cả.”
- Được rồi, tôi sẽ nấu cháo cho anh ăn nhé. - Bích Trân nói.
Uy Vũ chưa kịp ngăn cản thì cô đã rời khỏi phòng anh mà đi về phía phòng bếp.
- Đại tiểu thư xuống bếp… liệu có cháy nhà không nhỉ. - Uy Vũ khẽ nói, sau đó tiếp tục nằm đợi kết quả.
Đúng như anh dự đoán, sau khi hoàn thành xong món chào hàu… vì hàu có sẵn trong tủ lạnh. Phòng bếp nhà họ Uy biến thành một bãi chiến trường… một bịt hàu làm sẵn trong tủ lạnh đều bị mang ra sử dụng hết cho một chén cháo. Thật ra chính là cô đã bỏ đi hết vì một phần làm cháy, một phần quá mặn, một phần quá ngọt… từ từ mà hao hụt.
- Ta da… cháo hàu nóng hổi, vừa thổi vừa ăn đây. - Bích Trân bưng một tô cháo hàu vào phòng Uy Vũ mỉm cười, trên gương mặt vẫn còn dính lọ và đổ rất nhiều mồ hôi.
Uy Vũ nhìn bát cháo này, thật lòng là không đủ can đảm để ăn.
- Anh ăn cho nóng, tuy là lần đầu tiên nấu ăn nhưng tôi đã tuân thủ đầy đủ các bước như trên trang web chỉ dẫn. - Bích Trân hào hứng.
Uy Vũ cầm chiếc muỗng rung rung bàn tay vì sợ hãi với câu nói vừa rồi, là lần đầu tiên chẳng khác nào cô ta mang anh ra làm chuột bạch.
- Anh không cầm nỗi muỗng nữa ư, thôi được rồi tôi sẽ đút cho anh nhé. - Bích Trân nhanh nhảu đút cháo lên miệng Uy Vũ.
Không thể không há miệng… anh ngậm một con hàu vào trong miệng không dám tận hưởng hương vị mà nuốt luôn vào bụng.
- Ngon không, anh rất may mắn mới được tôi nấu cho ăn đấy. - Cô vừa nói vừa đút muỗng thứ hai.
Uy Vũ nhìn lên bàn tay của Bích Trân đỏ rát lên, trên gương mặt lại lấm tấm mồ hôi và dính lọ ở bờ má mà không hề hay biết. Anh khẽ đưa tay lên lau đi vết dính, đặt tô cháo xuống bàn mà nói: “ Cô xem cô thật là hậu đậu, bị phỏng rồi sao?”
Bích Trân giấu bàn tay ra phía sau: “ Không sao đâu, tôi đã khiến anh như vậy… dù có bị thương nặng hơn tôi cũng không oán trách.”
Anh đưa kéo bàn tay cô lại, đưa môi mình thổi lên vết bỏng mà nói: “ Cô đã xấu xí rồi, tôi không muốn cô vì tôi mà khiến bản thân mình xấu xí hơn nữa.”
- Đến chết anh vẫn tự cao tự đại. - Bích Trân đáp. - Anh không ăn nữa ư, chê tôi nấu dở.
Uy Vũ lắc đầu, tự tay cầm chén cháo mà anh cho đến hết mà không cần quan tâm đến hương vị… tuy anh ta không khen nhưng Bích Trân cảm thấy rất là vui, dù sao Uy Vũ không chê bai cô nấu dở chính là đã có tiến bộ.
Hậu quả của việc dại gái, chính là đêm đó Uy Vũ viếng thăm nhà vệ sinh không dưới chục lần vì món cháo hàu đầy hương vị ngọt ngào kia.