Sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi.
Khúc Hồng Tụ đột nhiên nhận ra thứ gì đó, nàng kinh ngạc nhìn về phía Từ Triết.
"Không đúng nha, Từ thúc thúc.
Theo lý mà nói thì bây giờ thúc phải giống như sư phụ nói thương tâm gần chết, sau đó không cách nào tiếp nhận Lâm Thánh Chủ cùng thúc phân chia ranh giới rõ ràng sao?"
"....."
Lông mi Từ Triết nhảy lên một cái: "Sư phụ ngươi đối đãi với ta như vậy sao?"
"Đúng vậy, sư phụ nói thúc rất đơn giản, và rất trọng tình nghĩa nên sẽ khó tiếp nhận việc này.
Nguyên bản mọi người đều biết thúc là Thanh long huyết mạch, sư phụ cũng nói với con là mang thúc đi biên vực vừa chém giết yêu ma vừa tu luyện, nhưng lại có người đem hình ảnh thúc kiểm tra huyết mạch tung lên mạng, rêu rao khắp thiên hạ, nhưng khi đó con cũng nhìn thấy, nên cũng cảm thấy không cần phải mang thúc đi."
Khúc Hồng Tụ nói đến đây, lập tức bỏ lon cola xuống sau đó vỗ vai Từ Triết, rồi nói những câu thấm thía tình cảm:
"Từ thúc thúc con đang muốn tốt cho thúc, bởi vì biên vực quá nguy hiểm, tuy huyết mạch phàm nhân cũng có thể tu luyện, nhưng linh căn của thúc lại có chút lộn xộn, nên chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà tu luyện được, cho nên con không thể mang thúc đi."
Từ Triết lập tức lắc đầu: "Nói thật thì nhân tộc huyết mạch….
Thôi được rồi, có nói thì ngươi cũng không hiểu, huống chi ta cũng không có ý định đi biên vực, giết chóc cũng không phải là đạo ta."
"Cái này…"
Khúc Hồng Tụ nghe xong cũng sững sờ một hồi lâu, đầu óc cũng có chút không thông.
Câu trả lời này nàng chưa hề nghĩ đến, cũng không thể tiếp thu nổi.
Từ thúc thúc ơi Từ thúc thúc, thúc không phải rất thông minh sao?
Làm sao lại nghe không hiểu lời con nói?
Ý con là không chỉ có biên vực mới nguy hiểm, mà toàn bộ Tu Tiên giới đều rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất là lòng người, tư chất cùng huyết mạch của thúc không nên trà trộn vào Tu Tiên giới, nếu vào rồi thì chỉ còn cách nịnh nọt hết sức, nếu sẽ mất mạng một cách dễ dàng.
Quả nhiên sư phụ nói không sai, Từ thúc thúc quả nhiên quá đơn giản.
"Đúng rồi Tiểu Khúc, nếu như ngươi có thời gian rảnh thì đừng vội ra về, mà hãy ở lại giúp ta làm một việc."
Lúc này Từ Triết cầm lấy một bức thư rồi vuốt vuốt nó, sau đó từ tốn nói.
"Vâng, Từ thúc thúc cứ yên tâm, bởi vì sư phụ con nói thúc và nàng ấy là huynh đệ tốt, nên có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, con Khúc Hồng Tụ khi làm việc chính nghĩa nhất định không chùn bước hay từ chối." Khúc Hồng Tụ lấy tay vỗ vỗ ngực, không do dự trả lời.
Từ Triết còn mơ hồ thấy trên người nàng có hình bóng của Sở Tiêu Đồng, không khỏi bật cười.
"Nhưng trước đó ta phải hỏi đã, ngươi biết những người được Dao Trì phái đến là ai sao? Bọn hắn so với ngươi mạnh hay yếu hơn?"
"Biết rõ nha thúc, Dao Trì đã phái đến mấy đệ tử Trúc cơ, t với các nàng đều ở trong khách sạn đối diện, còn về phần ai mạnh ai yếu, thì Từ thúc thúc quá xem thường con rồi, bọn nàng sao có thể so sánh hay đánh đồng với con, dù gì con cũng là Lục tinh huyết mạch Liệt Dương Điểu, tu vi Kim Đan kỳ đỉnh phong nha." Khúc Hồng Tụ ngạo nghễ trả lời.
Từ Triết nghe rất xuất thần.
Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ….
Giống như đã rất rất lâu rồi không nghe tên mấy cảnh giới này, rất yếu!
"Thế nhưng…"
Lúc này Khúc Hồng Tụ mở miệng bổ sung: "Thiên Hà thành này thuộc về phạm vi của Thiên Kiêu cốc, mà Thiên Kiêu cốc có một cấm chế chỉ cho Trúc cơ kỳ, Luyện Khí kỳ hoặc phàm nhân ra vào nơi này, lần này con cũng bỏ ra cái giá không nhỏ để áp chế cảnh giới xuống Trúc Cơ kỳ.
"Còn có chuyện này nữa sao?"
Từ Triết cũng nôn nao, khó trách những tu sĩ ở Thiên Kiêu cốc kia lại yếu đến như vậy.
"Cho nên ngươi đánh không lại người do Dao Trì phái đến?"
"Làm sao có thể?"
Khúc Hồng Tụ lập tức mở to hai mắt nhìn hắn: "Từ thúc thúc con dù gì cũng là Lục Tinh huyết mạch Liệt Dương Điểu, cho dù con có áp chế tu vi xuống Trúc Cơ kỳ, thì cũng vô địch cùng cảnh giới.
Đương nhiên, ngoại trừ Thiên kiêu.
Thế nhưng Từ thúc thúc, thúc hỏi cái này không không phải là đang nghĩ đến…"
"Không có ngươi đừng nghĩ lung tung, ta chỉ là đề phòng những chuyện sắp xảy ra."
Từ Triết khoát tay áo lạnh lùng nói: "Ngươi vừa mới nói, người do Dao Trì phái đến có khả năng đang đem thiên tài địa bảo qua cho ta, nhưng các nàng lại không tự mình đến gặp ta, mà ngược lại muốn ta tự mình qua gặp các nàng, việc này cũng có thể hiểu một chút, nhưng điểm mấu chốt ở đây là ai cũng làm như vậy, không khỏi làm cho người khác nghi ngờ."
"Ý của Từ thúc thúc là, mấy đệ tử của Dao Trì kia động tâm với mớ thiên tài địa bảo nên muốn cướp đoạt, vì vậy mới hợp tác với những người khác, chờ thúc rời khỏi Thiên Kiêu cốc rồi tìm cơ hội tốt để ra tay."
Khúc Hồng Tụ nói đến đây cơ thể lập tức chấn động, đứng dậy đập tay lên bàn tức giận hét lớn: "Các nàng dám sao? Bây giờ để lão nương đi qua dạy dỗ các nàng, đánh đến khi nào gãy mũi sưng ngực thì thôi!"
"Không được!" Từ Triết ngăn cản.
"Ai, Từ thúc thúc, thúc quả thật quá ngây thơ rồi, những người này thật sự quá to gan lớn mật, đến đồ của Lâm Thánh Chủ cho thúc mà cũng dám dòm ngó, nếu không dạy dỗ cho các nàng, thì các nàng không biết chữ chết viết thế nào, vì vậy Từ thúc thúc ngàn vạn không thể mềm lòng." Khúc Hồng Tụ lo lắng nên khuyên bảo.
"Ngươi đừng gấp, ta chỉ đang suy đoán thôi mà." Từ Triết mỉm cười: "Huống hồ gì bây giờ các nàng còn chưa có chính thức hành động, còn nếu cho ngươi chạy qua đó, thì sẽ thành đi tìm người khác gây sự."
"Ý của Từ thúc thúc là bảo con trước tiên phải trốn đi, đợi khi các nàng ra ra tay thì hãy nhảy ra dạy dỗ?" Khúc Hồng Tụ giờ này mới hiểu ra, nhưng trong lòng nàng cũng không đồng ý với cách làm của Từ Triết.
Dù sao cũng chỉ có mấy tên đệ tử Dao Trì, thì cần gì phải chờ cho đến lúc các nàng hành động, chỉ bằng vào cái cách mà nàng yêu cầu Từ Triết rời khỏi Thiên Kiêu Lâu đi gặp mặt, thì dù cho không có ý đồ xấu, cũng đã là tội bất kính đáng để ra tay dạy dỗ.
"Giết!" Từ Triết bất thình lình trả lời.
"Uh? Cái gì?" Khúc Hồng Tụ không kịp phản ứng lập tức giật mình.
"Đợi tí nữa ta đi gặp các nàng, chỉ cần các nàng có hành động nhỏ gì, thì ngươi hãy ngay lập tức ra tay giúp ta giết hết bọn họ." Từ Triết chăm chú kỹ càng nói.
Khúc Hồng Tụ sững sờ tại chỗ miệng mở to, vẻ mặt khiếp sợ cùng khó có thể tin được.
Giết...giết?
"Cái này…"
"Như thế nào? Không giết được sao?"
"Không phải, giết thì có thể giết được, nhưng...nhưng…"
Khúc Hồng Tụ lúc này không biết nên diễn tả thế nào.
Tâm tình hết sức phức tạp.
Không phải thúc nói là thúc không đi Sát lục chi đạo sao?
Kết quả….ta ngoan ngoãn, còn sát tâm của Từ thúc thúc còn lớn hơn cả ta.
"Nếu như các nàng thật sự dám dòm ngó đến đống thiên tài địa mà xuống tay đối với ta, thì đó là hành vi giết người đoạt bảo, tuyệt đối không thể nhân nhượng, cho nên ta mới nhờ ngươi giúp ta giết hết các nàng, cũng tức là đang trừ hại cho dân, cũng có thể tránh cho phần lớn người đang nhìn chằm chằm vào ta." Từ Triết bình tõm nói.
Những chuyện này ở Thương Thiên vực là hết sức bình thường, hồn hắn xuyên một vạn năm, Từ Triết hầu như không có cơ hội được ra bên ngoài lịch luyện, nhưng lại có vô số người nói cho hắn việc to việc nhỏ của thế giới bên ngoài, có người còn dạy cho hắn những thủ đoạn để sống sót ở tu tiên giới, cộng thêm kiến thức góp nhặt được bên trong các loại truyện ký cùng với tài liệu.
Cho nên ở Tu Tiên giới việc giết người đoạt bảo thế này cũng không thể trách, mà lấy ơn báo oán thì tương tự với việc đang tự tìm đường chết.
"Thúc nói giống như rất có đạo lý." Khúc Hồng Tụ suy nghĩ một hồi lâu sau đó gật đầu.
Nhưng luôn cảm giác được lạ lạ chỗ nào ấy.
Người của Dao Trì tuy có gan đoạt bảo, nhưng hẳn là không có gan giết Từ thúc thúc nha.
"Chẳng qua….Từ thúc thúc, con đối với thúc giống như vừa có một nhận thức hoàn toàn mới."
Khúc Hồng Tụ nghiêm túc mười phần tiếp tục nói: "Thúc trong suy nghĩ của con không giống nhau lắm, cùng với những gì mà sư phụ nói cũng không giống lắm, sư phụ nói thúc rất đơn giản, cho nên con cũng tưởng tượng ra thúc là một người lương thiện, ngây thơ, trong sáng không biết thế gian hay lòng người hiểm ác.
Nhưng thúc cũng hiểu lòng người hiểm ác, thậm chí là sát phạt quyết đoán!"
Nàng còn chừa một câu không nói, trước kia mỗi một vị thiên kiêu khi đi lịch luyện nếu như đối mặt với địch nhân, thì phải tốn một thời gian rất lâu mới dám động vào sát tâm, thậm chí là sư phục của nàng Sở Tiêu Đồng, mấy trăm năm trước đối đãi với địch nhân đều dạy dỗ.
Nhưng còn Từ thúc thúc này, vừa mới tỉnh dậy lại có thể đưa ra phán đoán là người khác có ý hãm hại hắn, còn không có một chút do dự động vào sát tâm.
Đúng là có chút không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được.
Có thể Khúc Hồng Tụ bắt đầu nhận ra trên người của vị Từ thúc thúc này, giống như có một chút "Soái".
"Tiểu Khúc, ngươi nói sai khái niệm rồi."
Lúc này, Từ Triết lắc đầu nói:
"Đầu tiên, Đơn giản cùng ngu ngốc là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Tiếp đó…Ta vừa mới nhìn thấy một chút biến hóa trong ánh mắt của ngươi, loại ánh mắt này ta rất quen thuộc, và ta cũng có nhiệm vụ phải nhắc nhở ngươi là không cần động lòng đối với ta, bởi vì chúng ta không thích hợp."
Thật có lỗi, bởi vì ở phương diện tình cảm, thì ta là một người thẳng thắng, nên hy vọng ngươi có thể hiểu được, cũng chờ khi ngươi trưởng thành thì ngươi sẽ hiểu ra, lời nói ngày hôm nay của ta đối với ngươi là dùng rất nhiều tâm tư để nói."
Dứt câu, Từ Triết Đứng dậy cầm xấp thư trên bàn lên, sau đó mở cửa rời đi.
"?"
Còn Khúc Hồng Tụ vẫn còn ngu ngơ ngồi im tại chỗ, liếc mắt nhìn bóng lưng của Từ Triết, trên mặt còn hiện lên một hàng hỏi chấm.