Soán Đường

- Ngôn Khánh ca ca, phụ thân đệ không sao chứ?

Trịnh Hoành Nghị kéo tay của Trịnh Ngôn Khánh, lo lắng mà hỏi thăm.

- Hoành Nghị yên tâm, Trịnh thúc sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta ở đây chờ đợi sẽ nhanh chóng có kết quả.

Trịnh Hoành Nghị gật đầu, kéo Trịnh Ngôn Khánh tới một chỗ gần đó mà ngồi xuống.

Không chỉ có bọn họ mà mọi người ở trong gia tộc đều tập trung lại, bọn họ đều biết trong tổ miếu đang có một cuộc chiến khốc liệt, bất kể ai thắng ai thua thì Trịnh gia sau này cũng sẽ có biến hóa rất lớn.

- Trịnh đại huynh, lần này nam tổ Trịnh thị quy tông, là chuyện vô cùng long trọng từ thời Tây Tấn tới nay.

Trịnh Thiện Nguyện mặc một thân hoa phục ngồi ở vị trí chủ vị.

Sau đó lão lại nói tiếp:

- Chỉ là từ khi bắc tổ khai lập, thất phòng phân định, Trịnh đại huynh lần này quay trở về cần chọn một chi trong thất phòng để đầu nhập vào, không biết Trịnh đại huynh đã chọn trúng chi nào chưa?

Trịnh Uy đứng lên, trong tay cầm một cuốn gia phả.

Thần sắc của hắn ngưng trọng đi đến trước bài vị của thất phòng, hai tay giơ gia phả cao lên, hướng về phía Trịnh thị tổ tiên mà khấu đầu chín cái.

Trên khuôn mặt của Trịnh Thiện Nguyện toát ra vẻ không vui, mà Trịnh Sĩ Cơ thì nắm chặt tay nhìn Trịnh Uy.

Các tộc lão khác thì sắc mặt đều không giống nhau.

Có người hờ hững có người mỉm cười, có người lộ vẻ vô cùng cổ quái.

- Từ thời Tây Tấn tới nay, nhoáng cái đã ba trăm năm, Trịnh thị tộc nhân nam bắc chia lìa, huyết mạch không được tương liên.

- Hôm nay Trịnh Uy, dùng danh tiếng của liệt tổ liệt tông phía nam, quay về nguyện quy về phía lục phòng của Liên Sơn công.

- Tại sao lại là như vậy?

Trịnh Sĩ Cơ đứng dậy mở hai mắt nhìn:

- Trịnh huynh, huynh đây là có ý gì? Chúng ta không phải đã nói...

Mà Trịnh Nhân Cơ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Về phần Trịnh Thiện Nguyện thì sắc mặt trở nên tái nhợt.

Trịnh Vân Tống, Trịnh Nguyên Thọ, Trịnh Thiện Quả, Trịnh Tổ bọn họ đều kinh ngạc không thôi, người nào cũng mở to mắt nhìn Trịnh Uy.

Vì trước đây bọn họ đều nhận được tin tức Trịnh Uy nam tông sẽ quy về dưới thất phòng.

Trịnh Uy không thèm để ý tới Trịnh Sĩ Cơ đem gia phả cung kính đặt trước tông bài của lục phòng.

- Đây là âm mưu, tuyệt đối không có khả năng, Trịnh huynh huynh không thể đùa giỡn ở nơi này.

Trịnh Sĩ Cơ vung vẩy cánh tay lớn tiếng gọi, Trịnh Nguyên Thọ bỗng nhiên nghiêm nghị quát:

- Trịnh Sĩ Cơ, ngươi xem nơi này là nơi nào mà dám lớn tiếng gọi?

- Thế nhưng, thế nhưng...

Trịnh Sĩ Cơ dùng một ngón tay chỉ về phía Trịnh Nhân Cơ:

- Trịnh Nhân Cơ, đây là âm mưu của ngươi.

Chợt nghe Trịnh Thiện Quả nói:

- Trịnh Sĩ Cơ, Trịnh đại huynh quy tông nhận tổ, nguyện nhập vào phòng nào đó là lựa chọn của huynh ấy, cái gì là âm mưu?

Trịnh Nhân Cơ mỉm cười nói:

- Đa tạ tam ca bênh vực lẽ phải.

Trịnh Uy không nói một lời, quay trở về chỗ ngồi của mình, hai tay khép lại, mắt nhắm kín.

Mặc cho Trịnh Sĩ Cơ và người khác tranh giành, Trịnh Uy và một tộc lão đến từ phía nam thủy chung không nói một lời.

- Đủ rồi.

Trịnh Thiện Nguyện đứng lên hô lớn:

- Các ngươi nhao nhao cái gì?

Trong lòng hắn kỳ thực căm tức hơn tất cả mọi người.

Lúc này mưu kế đã hoàn toàn thất bại không những không thu nhập được Nam tổ dưới trướng mà còn mất đi hai danh ngạch tộc lão.

Nhưng đây là tổ miếu không phải là chỗ chợ búa cho nên Trịnh Thiện Nguyện không thể cãi nhau. Trịnh Thiện Nguyện biết rõ, sau khi nam tổ về An Viễn đường, đã khiến cho An Viễn đường ngày càng kiên cố, muốn trục xuất lục phòng ra khỏi An Viễn đường là điều không thể. Cho nên trong lòng Trịnh Thiện Nguyện mặc dù mắng chửi Trịnh Nhân Cơ, mắng chửi Trịnh Uy nhưng cũng không thể không đối mặt với kết cục thảm bại này.

Lão đang định chấm dứt tộc lão hội thì bỗng nhiên Trịnh Tổ đứng dậy.

- Từ khi Đại Sĩ huynh mất đi thì đã là 148 ngày.

Thế nhưng An Viễn đường đến bây giờ vãn chưa có người tiếp nhận chức vị tộc lão của Đại Sĩ huynh thì vẫn chưa có ai tipế nhận.

- Chư công nghĩ thế nào?

Trịnh Thiện Nguyện thầm kinh ngạc trong lòng, ánh mắt vô cùng lăng lệ nhìn Trịnh Tổ.

Cái tên lão cẩu An Viễn đường này.

Trịnh Thiện Nguyện thầm chửi trong lòng, vốn hắn định vận chuyển danh ngạch tộc lão của An Viễn đường cho Trịnh Sĩ Tắc không ngờ Trịnh Nhân Cơ lại từng bước ép sát, không nhân nhượng chút nào, người này không ngờ lại thâm tàng bất lộ như vậy.

- Trịnh Tổ thúc thúc nói rất đúng, bổ sung thành viên tộc lão là chuyện cấp bách, cần phải quyết đoán.

Trịnh Thiện Quả cũng giơ tay gật đầu.

- Đã như vậy không biết Nhân Cơ hiền đệ đã tìm ra người thích hợp chưa?>

Trịnh Nhân Cơ nhìn xung quanh rồi lập tức đứng lên:

- Phụ thân mất, đây là một sự tổn thất vô cùng lớn đối với An Viễn đường, muốn tuyển được một người tài đức vẹn toàn vô cùng khó, theo ta thấy thì Trịnh Thế An ở An Viễn đường, tuy là bàng chi của lục phòng nhưng đức hạnh tinh khiết, phụ thân ta lúc còn sống cũng được Trịnh Thế An thúc thúc hỗ trợ rất nhiều, hơn nữa cháu của Trịnh Thế An thúc thúc là Ngôn Khánh, mười tuổi đã có được tước vị Vân Kỵ Úy, làm ra Vịnh Ngỗng thể, thi thư song tuyệt, cho nên ta đề nghị Trịnh Thế An.

Trịnh Thiện Nguyện phun ra một ngụm nước, thiếu chút nữa thì chết sặc.

Mà Trịnh Sĩ Cơ cũng mở to hai mắt ra mà nói:

- Một kẻ yêm nô mà cũng dám xưng là tài đức vẹn toàn, An Viễn đường ngươi không còn ai sao?.

- Trịnh hiền chất, Thế An hiền đệ năm đó vì cứu Đại Sĩ mới trở nên tàn tật.

- Sao lại gọi là yêm nô, ta thấy ngươi nên xem lại bối phận của mình, Thế An hiền đệ là tộc thúc của ngươi, hắn trung trực tẫn trách, ngươi làm như vậy lan truyền ra ngoài không phải sẽ khiến người ta đàm tiếu rằng Trịnh thị ta không có đức sao?

Trịnh Tổ nghiêm nghị quát lớn, Trịnh Sĩ Cơ liền ngập ngừng, hậm hực ngồi xuống.

Lúc này, Trịnh Nguyên Thọ mới hiểu được Trịnh Ngôn Khánh muốn cùng hắn giao dịch điều gì.

Vốn hắn cho rằng đó là chuyện của An Viễn đường, nhưng thoạt nhìn chuyện này đã được lén giải quyết, không biết Trịnh Nhân Cơ dùng thủ đoạn gì mà lại thu phục được bọn Trịnh Uy, Trịnh Nguyên Thọ đánh giá việc này nhất định có quan hệ với Trịnh Ngôn Khánh.

Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận hôm qua không nên cậy mạnh.

Sớm biết như vậy ưng thuận giao dịch cùng với Trịnh Ngôn Khánh, dù được Ngôn Khánh hứa hẹn cũng là một chuyện tốt.

Thật không ngờ...

Trịnh Nguyên Thọ thầm cười khổ trong lòng, đồng thời cũng cảm khái vô cùng:

- Tiểu hài tử này hôm nay khí thế cực kỳ khủng khiếp, xem ra mưu đồ thực sự của Trịnh Ngôn Khánh mới chính là đem Trịnh Thế An cho vào trong tộc lão hội.

Đứa nhỏ này không phải là cá ở trong ao hồ.

Bên kia Trịnh Thiện Nguyện cũng không tự tiện quyết định mà nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui