Soán Đường

Lý Ngôn Khánh nghe thấy tiếng người lập tức nới lỏng hắn mơ mơ màng màng thì thấy có một bàn tay lớn đem thân thể của hắn lật qua, về sau hắn không biết gì nữa.

Hai con ngựa trở hai tăng nhân đi vào trong rừng.

Tăng nhân đi đầu khoảng hai mươi tuổi toàn thân mặc tăng bào phía sau hắn là một lão tăng khôi ngô hùng tráng.

Nói là lão tăng nhưng tuổi tác ước chừng bốn mươi.

- Đại sư huynh người này hình như là còn sống.

Lão tăng kia ừ một tiếng không yên lòng mà nói:

- Giác Viễn chúng ta trước giờ Tỵ phải tới Phách cốc ổ chớ để chậm trễ.

Thời đại này đạo phỉ hoành hành khắp nơi đều có người chết.

Người xuất gia tuy nói rằng từ bi nhưng cũng không muốn chạm vào phiên toái, có trời mới biết người kia có địa vị gì.

Đi ra bên ngoài miễn được một chuyện thì tốt một chuyện.

Tăng nhân trẻ tuổi vẫn hiếu kỳ hắn đem Lý Ngôn Khánh lật qua, dò xét Lý Ngôn Khánh và Kim Bạch Long rồi tặc lưỡi không ngừng.

- Người này niên kỷ không lớn nhưng thật độc ác.

- Cũng không hiểu có thâm cừu đại hận mà lại chém giết như vậy, đại sư huynh huynh sang đây trụ trì đã nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đứa nhỏ này tuy thương thế nghiêm trọng nhưng khí chưa tuyệt không chừng có thể cứu được, như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao.

Lão tăng cả giận:

- Giác Viễn, dọc đường ngươi đã gây bao nhiêu phiền toái, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Hắn nói đến một nửa bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi.

Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác nào nhưng sau đó đã thả mình bay lên trời lách mình tới bên cạnh Lý Ngôn Khánh.

Ánh mắt của hắn dừng ở trước miếng Trường Mệnh khóa của Lý Ngôn Khánh, lão tăng kia nhổ nước miếng đôi mắt trở nên đỏ lên.

- Đại sư huynh, đại sư huynh.

-A....

Lão tăng kia phục hồi tinh thần lại khẽ cúi người xuống ôm lấy Lý Ngôn Khánh, lão cũng không nhìn tăng nhân trẻ tuổi đặt Lý Ngôn Khánh lên trước người của mình, sau đó nhanh chóng xem xét vết thương rồi từ trong túi lấy ra một lọ thuốc kim sang, bôi vào vết thương.

- Đại sư huynh đây chính là kim sang dược Pháp thuận đại sư tặng cho huynh, có thể cải tử hoàn sinh, huynh tại sao....

- Giác Viễn câm miệng.

Lão tăng quay đầu quát ra một thanh âm chói tai.

Giác Viễn hoảng sợ không dám lên tiếng.

Hắn biết tính tình của đại sư huynh mình, thời điểm này chớ chọc hắn túc giận, nếu không sẽ xảy ra một tràng bão tố. Người này là người mà ngay cả sư trụ trì cũng không thể làm gì. Giác Viễn xuất gia ba năm, chính thức trở thành võ tăng mới hai năm, người kia tuy trên danh nghĩ là sư huynh của hắn nhưng cũng giống như là sư phụ vậy, tính tình của hắn Giác Viễn vô cùng quen thuộc.

Ở ngoài rừng truyền tới từng tiếng chó sủa.

Hơn hai mươi kỵ mã như gió bay điện chớp đi vào trong rừng đứng đầu là một người hình thể cực lớn, hung mãnh xông lên phía trước.

- Các ngươi là người phương nào mau buông công tử nhà ta xuống.

Lão tăng cũng không quay đầu lại:

- Lão nạp nếu như buông tay thì công tử nhà các ngươi tính mạng khó có thể bảo toàn.

Chẳng biết tại sao hai con chó ngao nhìn thấy lão tăng xong lại đình chỉ sủa.

Những người vây quanh lão tăng ngày càng nhiều.

Dẫn đầu là Tô Liệt và Đậu Hiếu Võ thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi sửng sốt.

Tế Yêu và Tứ Nhãn chạy về, trên miệng còn dính vết máu Tô Liệt phát hiện ra lập tức vội vàng mang theo hổ vệ nhanh như điện chớp chạy vào trong rừng.

- Đây không phải là Đàm Tông đại sư sao?

Tạ Khoa lúc đi vào trong rừng thì giật mình.

Vị lão tăng này chính là người mà lúc trước cứu Lý Ngôn Khánh khi gặp nạn ở Bạch Tước tự trước đây.

Bốn năm không gặp không ngờ Đàm Tông cũng không có biến hóa gì nhiều, chỉ là thêm vài phần hung mãnh, tuy nhiên Tạ Khoa đối với Đàm Tông ấn tượng khắc sâu nên thoáng nhìn đã nhận ra.

Đàm Tông kinh ngạc nói:

- Ngươi là ai?

- Đại sư đại sư quên rồi sao? Bốn năm trước ở Bạch Tước tự được đại sư trượng nghĩa ra tay, chúng ta mới có thể sống tới ngày hôm nay, người ở trong ngực đại sư chính là người mà được đại sư ban dược hoàn mà sống, Lý Ngôn Khánh, Lý công tử, đại sư có nhớ không?

- Hắn thật sự là Lý Ngôn Khánh?

Đàm Tông nắm chặt tay cẩn thận cầm cái Trường Mệnh khóa trước ngực Lý Ngôn Khánh, trong mắt lệ quang chớp động.

- Đại sư đây là...

Đúng lúc này lại có một đám người chạy tới.

Chuyện này kinh động như vậy khiến cho Thẩm Quang Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Mao Tiểu Niệm ngay cả Lý Thế Dân cũng nghe thấy tin tức, nhìn thấy Lý Ngôn Khánh hấp hối trong ngực của Đàm Tông, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ở trong rừng lộn xộn năm cỗ thi thể.

Đàm Tông ý bảo Tạ Khoa không cần nói tiếp.

Vết thương của Lý Ngôn Khánh đã ngừng chảy máu, Đàm Tông đứng lên nói:

- Thương thế của hắn rất nghiêm trọng, tuy nhiên hiện tại máu đã ngừng chảy, tốt nhất là mau khám chữa bệnh cho hắn, để lâu thì không tốt, nơi ở của hắn chỗ nào? Có cách đây xa không?

Thẩm Quang vội vàng xuống ngựa đi tới trước mặt Đàm Tông.

- Đại sư công tử nhà ta ở phía trước, cách nơi này rất gần.

Đàm Tông không nói nhiều lời ôm Lý Ngôn Khánh.

- Phía trước dẫn đường.

Tạ Khoa ứng tiếng quay đầu ngựa mang theo Đàm Tông chạy về nhà.

- Cái tên đầu trọc này là ai?

Hùng Khoát Hải ồm ồm mà hỏi:

- Tại sao trông hắn giống như là lão tử của đại ca vậy? Quá kiêu ngạo.

Mao Tiểu Niệm vươn tay gỗ vào đầu hắn một cái.

- Đại hắc tử, không cho phép nói năng bậy bạ, vừa rồi vị đại sư kia đã cứu mạng thiếu gia nhà ta, nếu như ngươi lộ ra vẻ bất kính thiếu gia có chuyện gì ta sẽ trách phạt ngươi.

Nói xong nàng đi tới trước mặt Giác Viễn:

- Vị sư phụ này xin hãy đi cùng chúng ta.

- À vậy thì tốt lắm.

Giác Viễn tưởng rằng chỉ cứu một người nhưng có vẻ thiếu niên kia lai lịch có vẻ bất phàm, đại sư huynh kích động như vậy hẳn là...

Hắn đi theo bọn mnt rời khỏi, Lý Thế Dân thì ở trong rừng dò xét.

- Lão Thẩm có nhìn ra địa vị của mấy người này không?

Lý Thế Dân có một ưu điểm là không xem trọng xuất thân, chỉ cần thuận mắt là hắn đối xử như nhau, cho nên nói chuyện với Thẩm Quang cũng rất nhẹ nhàng.

Thẩm Quang để cho Đậu Hiếu Võ trở về Củng huyện thông báo cho huyện nha.

Còn hắn ở trong rừng điều tra nghe thấy Lý Thế Dân hỏi thăm hắn liền ngẩng đầu lên trả lời:

- Hình như là thủ đoạn giang hồ.

- Giang hồ thủ đoạn?

- Lý công tử, công tử về trước đi, thân phận của công tử không tầm thường, lát nữa huyện nha tới đây chỉ sợ phiền toái một phen, công tử ở chỗ này không tốt lắm nên trở lại phủ một phen, ta ở nơi này điều tra một chút, có tin tức sẽ thông báo cho công tử.

Lý Thế Dân gật gật đầu sa đó lên ngựa rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui