Soán Đường

Bùi Thúy Vân ngoan ngoãn gật đầu nói:

- Đại sư xin mời đi theo tiểu nữ.

Lúc này Lý Thế Dân bọn họ cũng đã trở về, Đậu phu nhân tâm thần tựa hồ không tập trúc, lại để Lý Thế Dân mang theo Lý Huyền Phách ngồi xuống nghỉ ngơi.

- Tỷ tỷ, tỷ nhận ra Đàm tông sao?

Ở trong phòng khách không có người ngoài Bùi Thục Anh liền thấp giọng hỏi thăm.

Đậu phu nhân hơi do dự:

- Từng có duyên phận gặp nhau, muội muội ta tâm thần lúc này hoảng loạn không biết phải trả lời thế nào. Ngày sau có lẽ Bán Duyến Quân sẽ cho muội đáp án, ta phải về nghỉ ngơi trước, khi nào Bán Duyến Quân thức dậy xin báo cho ta biết.

Bùi Thục Anh khẽ nói:

- Vâng.

Ngôn Khánh cùng với Đàm Tông này rốt cuộc có liên quan gì.

Chuyện này tựa hồ như cảm thấy rối rắm rồi.

Huỳnh Dương Trịnh phủ.

Trịnh Nhân Cơ nổi giận đùng đùng đi vào trong thư phòng của Trịnh Nguyên Tống.

- Tam ca huynh làm cái trò gì vậy?

Trịnh Nguyên Tống đang xem sách đột nhiên ngạc nhiên buông xuống.

- Hiền đệ đệ làm sao vậy? Có chuyện gì mà kích động thế? Ngồi xuống đi từ từ hãy nói.

Trịnh Nhân Cơ đặt mông ngồi xuống ghế sắc mặt âm trầm:

- Tam ca huynh nói ta đi Củng huyện nói tốt cho huynh, tại sao còn phái người ám sát Bán Duyến Quân.

- Ám sát Bán Duyến Quân, chuyện này từ đâu mà ra?

- Huynh còn giấu diếm ta?

Trịnh Nhân Cơ kích động:

- Ta nhận được tin tức rạng sáng nay Bán Duyến Quân đã bị phục kích ở Củng huyện, hiện nay sống chết không rõ, Tam ca mọi người đã muốn hòa giải với hắn tại sao lại phái người ám sát? Người mà ta phái tới Củng huyện ngay cả đại môn cũng không thể tiến vào, Bùi phu nhân và Đậu phu nhân đối với hành vi này vô cùng bất mãn thậm chí còn đem người của ta chửi mắng cho một trận.

Tam ca, ta không quản huynh cùng với Ngôn Khánh có xung đột thế nào, nhưng xin đừng liên lụy tới ta có được không?

Có thể nhận ra Trịnh Nhân Cơ thực sự nổi giận.

Sau khi nói xong hắn căn bản không cho Trịnh Nguyên Tống có cơ hội mở miệng liền đứng dậy rời đi.

Trịnh Nguyên Tống cũng kinh hãi, không biết phải giải thích thế nào. Nói thật hắn nghe thấy tin tức Lý Ngôn Khánh bị phục kích trong lòng hắn hơi cao hứng nhưng ngẫm kỹ lại chuyện này quan hệ với Trịnh gia, Ngôn Khánh lúc này bị đâm, ai cũng sẽ đem chuyện này liên hệ tới Trịnh gia nếu như truyền đi thì chẳng phải Trịnh gia sẽ bị mọi người nhạo báng sao?

Cho nên, Trịnh Nhân Cơ sau khi đi ra thư phòng, Trịnh Nguyên Tống mới có phản ứng.

Hắn vội vàng đuổi theo nhưng Trịnh Nhân Cơ đã đi xa.

Đáng chết.

Trịnh Nguyên Tống đứng ở cửa hiên oán hận nhìn theo, Lý Ngôn Khánh xảy ra chuyện tại sao lại đổ lên trên đầu của Trịnh gia?

Là ai làm? Tại sao lại hãm hại chúng ta?

Trong tích tắc Trịnh Nguyên Tống liên tục suy nghĩ, hồi lâu hắn gọi gia thần tới:

- Lập tức mời đại lão gia tới, ta có chuyện quan trọng muốn cùng ông ấy thương nghị.

- Đây là có người muốn đối phó với chúng ta.

Trong lòng Trịnh Nguyên Tống đã có quyết định.

Đúng lúc Trịnh Nguyên Tống nghĩ ngợi thì ở trong Củng huyện Lý Ngôn Khánh đã từ hôn mê mà tỉnh lại, rên rỉ vài tiếng.

Ở trong phòng ánh sáng không nhiều, hắn nằm ở trên giường nhìn bóng lưng hùng tráng đối diện hắn.

- Ông là ai?

Thân thể của Lý Ngôn Khánh lúc này cũng bủn rủn vô lực.

Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng thấp giọng hỏi.

Bóng lưng hùng tráng hiện ra, lộ ra một khuôn mặt oai hùng, ánh mắt sắc bén.

Người này nhìn thật quen mắt.

Lý Ngôn Khánh nheo mắt nhìn lại, muốn nhìn rõ đối phương.

Tuy nhiên người này lại đứng dậy đi tới bên giường xem mạch cho hắn, lúc này Lý Ngôn Khánh cũng nhìn rõ bộ dạng của đối phương.

Sau khi nhìn kỹ hắn liền giật nảy mình.

Gương mặt này sao mà quen thuộc khuôn mặt đen nhánh mày rậm mắt hổ, ánh mắt vô cùng sắc bén, tuy chỉ nhìn qua một lần, hơn nữa đã mười lăm năm trôi qua nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn nhớ rõ, hắn vô ý thức vươn tay cầm chặt cánh tay người này.

Người kia cũng cảm nhận thấy Lý Ngôn Khánh không được bình thường, mày rậm khẽ rung.

- Đừng sợ đây là nhà của ngươi.

Thanh âm nhu hòa mang theo vẻ hiền lành vô tận.

Hắn còn cho rằng Lý Ngôn Khánh đang sợ hãi.

Ngôn Khánh lúc này không có chút phản ứng nào.

Lý Ngôn Khánh mặc dù quen biết người này nhưng không dám mở miệng nhận nhau.

Trong lòng Lý Ngôn Khánh đang tính toán làm thế nào để nhận người này, hắn thấp giọng hỏi:

- Ông là ai?

Người kai thần sắc kích động khẽ vuốt ve má của Lý Ngôn Khánh.

- Mười lăm năm, ngươi đã lớn rồi, mẹ của ngươi nếu như biết sẽ rất vui vẻ.

Đôi mắt của Lý Ngôn Khánh liền căng tròn ra.

Mà người kia không thèm để ý duỗi bàn tay ra, cầm lấy cái trường mệnh khóa, đôi mắt lóng lánh:

- Ta tên là Ngôn Hổ.

---

Chu Sơn Ngôn thị là một gia tộc có tiếng ở khu Sông Lạc.

Chú ý là gia tộc chứ không phải là thế gia vọng tộc, luận về lịch sử, Ngôn thị gia tộc không hề thua kém bất kỳ Quan Đông thế gia vọng tộc nào, tuy nhiên Ngôn thị không nổi tiếng về lễ nhạc thi thư mà nổi tiếng về chế tác binh khí, công nghệ sớm nhất là luyện kiếm luyện thương, về sau nổi tiếng nhất về chế giáo.

Binh khí do Ngôn thị gia tộc chế tác được rất nhiều vẻ vang.

Đến đời Ngôn Hổ, Chu Sơn Ngô thị đã truyền thừa hai mươi tám đời, có thể nói là thế gia môn phiệt về chế tạo binh khí.

Tuy nhiên đến thời Ngôn Hổ, chỉ đích truyền một chi của hắn, nguyên nhân rất đơn giản, những người chế tạo binh khí giỏi dĩ nhiên là bị thế lực khắp nơi mời chào, thời gian trôi qua tộc nhân của Ngôn thị ngày càng thưa thớt.

Ngôn Hổ chỉ có một muội muội gả cho Tây Ngụy bắt đại trụ quốc, cháu trai của Lý Hổ, người này tên là Lý Hiếu Cơ cùng với Bắc Chu Triệu Vương Vũ Văn Hữu mưu đồ bí mật ám sát Dương Kiên. Theo đạo lý mà nói, Lý Hiếu Cơ là hậu duệ của quan lũng quý tộc cũng xuất thân từ danh môn, sau này gặp được muội muội của Ngôn Hổ vừa thấy đã yêu, nhanh chóng thành thân còn sinh ra một đứa con.

Chuyện này có chút lãng mạn trong đó.

Nhưng kết cục thì không tốt lắm.

Dương Kiên cuối cùng vẫn phát hiện ra tung tích của Lý Hiếu Cơ, liền phái lý suất Ninh Trường Chân và quan quân vây khốn Ngôn gia thôn, đúng lúc Ngôn Khánh sống lại. Khi đó Lý Hiếu Cơ không có ở nhà nên đào thoát giữ được tính mạng.

Nhưng cả nhà Ngôn thị, ngoại trừ Ngôn Hổ cùng cháu ngoại của hắn ở bên ngoài đều bị Ninh Trường Chân giết chết.

Dương Kiên sở dĩ dùng Ninh Trường Chân mà không dùng người trong triều cũng không phải không có nguyên nhân, khi đó thanh danh của Ngôn Hổ vô cùng vang dội, nhiều danh tướng ở trong triều như là Trưởng Tôn Thịnh, Sử Vạn Tuế, Hạ Nhược Bật, Ngư Câu La đều có quan hệ với hắn. Mà Ninh Trường Chân là một lý suất phía năm, nói thẳng ra là mọi rợ, không có khả năng nhận thúc Ngôn Hổ nên hắn ra tay là thỏa đáng nhất.

- Ta mang theo tiểu nhi kia phá lớp lớp vòng vây chạy trối chết.

Nhưng mà Ninh mọi rợ lại đuổi theo không bỏ, ta cũng lo lắng bộ dạng như vậy mà chạy trốn cũng không phải là biện pháp tốt nên để oa nhi kia vào một khe đá bên đường, sau đó lại chạy trối chết.

Đàm Tông, không phải gọi là Ngôn Hổ ngồi xuống bên cạnh Lý Ngôn Khánh mà nhẹ nhàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui