Soán Đường

Vương Hoàng vuốt râu cười nói:

- Ta chỉ đưa ra kế sách còn tất cả mọi chuyện là do công tử giải quyết, ta thấy Tô Liệt kia rất có bản lĩnh, luyện binh nhất định phải để hắn phụ trách, đúng rồi còn một chuyện nữa, công tử hiện tại đã không có quan hệ với Trịnh thị nữa, ta thấy vẫn nên sửa tên hổ vệ thì hay hơn.

Lý Ngôn Khánh nghe được không khỏi cười khổ.

Kế hoạch này xem ra phải tiêu tiền như nước.

Không biết tài lực của mình có thể chịu được không.

Cùng ngày Thẩm Quang mang theo hoàng kim đi tới Lạc Dương.

Ngôn Khánh vẫn tỏ vẻ vô sự hắn tìm tới Mã Tam Bảo kiểm kê tiền bạc, sau khi kiểm kê Ngôn Khánh sợ hãi kêu lên một tiếng.

Hóa ra trong thời gian ngắn, tiền bạc chảy ra từ trong tay của hắn đã là mười vạn quan.

Trong đó có rất nhiều tiền bạc chi tiêu không nằm trong kế hoạch ví dụ như xây dựng đạo quán hay chùa miếu, mà năm sau còn cần phải tiêu tới tám nghìn quan nữa.

Kỳ Lân quán hôm nay đang tu kiến, đợi đến lúc xây xong cũng phải tốn không biết bao nhiêu tiền bạc, năm sau ít nhất cũng phải tốn hết năm vạn quan, nếu như trường cứu tế mà tiếp tục thì phải tốn thêm vài vạn quan nữa.

Ngôn Khánh thống kế một chút, đầu xuân năm sau hắn phải chuẩn bị bảy vạn quan.

Cái này vẫn chưa tính tới chi tiêu thông thường.

Lý Ngôn Khánh hiện tại có chưa tới mười vạn quan.

Nói cách khác tiêu dùng năm sau chỉ dựa vào thuế ruộng hắn không cách nào chèo chống được.

Đương nhiên năm sau hắn còn có thu nhập.

Nhưng mà....

Mã Tam Bảo tội nghiệp nhìn Lý Ngôn Khánh:

- Công tử cứ như vậy chúng ta cũng không duy trì được bao lâu.

- Không duy trì cũng phải duy trì, tất cả chi tiêu không thể tiêu giảm.

- Tam Bảo ngươi giúp ta dàn xếp chuyện ở trong nhà là được rồi những chuyện khác giao cho ta, chẳng lẽ ta chúng ta có thể bị sặc nước tiểu mà chết sao?

Nói như vậy những Ngôn Khánh cũng thầm kêu khổ: Gây chuyện không tốt đúng là sẽ bị sặc nước tiểu mà chết.

Một đêm trôi qua vô sự, Lý Ngôn Khánh lật qua lật lại ở trên giường cân nhắc cách kiếm tiền mãi đến sáng sớm hắn mới hôn mê chìm vào giấc ngủ.

Khi hắn tỉnh lại thì bên ngoài đã trắng một mảng.

Tính toán thời gian Thẩm Quang có lẽ đã tới Lạc Dương.

Lý Ngôn Khánh không quá lo lắng chuyện ở Lạc Dương, hắn tin với kinh nghiệm của Thẩm Quang thì làm tốt chuyện này không phải là điều khó khăn.

Hắn hiện tại cân nhắc chính là làm sao kiếm ra tiền được đây?

Lý Ngôn Khánh đẩy cửa sổ ra thì thấy Hùng Khoát Hải và hoan đang ở trên mặt tuyết luyện công.

Lý Ngôn Khánh duỗi cái lưng mệt mỏi ra, thay đổi quần áo định ra ngoài một chút thì đúng lúc này Tượng Long hí dài một tiếng, kế đó truyền tới thanh âm chó sủa của Tứ Nhãn và Tế Yêu.

Ngôn Khánh không khỏi kỳ quái, lúc này chẳng lẽ còn có người đến tìm mình sao?

Hắn cách cửa sổ gọi to một tiếng:

- Đại hắc tử, A Lăng cầm vũ khí, hình như có người tới.

Bịch một tiếng, thiết cầu tám chục cân đã rớt xuống đống tuyết, Hùng Khoát Hải hưng phấn hét lớn:

- Tên khốn kiếp kia dám tới đây gây chuyện sao?

Hắn dạo này rỗi rãi nhàm chán cả ngày luyện công.

Hôm nay nghe thấy có người tới sinh sự tại sao lại không hưng phấn cho được.

Lý Ngôn Khánh cũng cầm lấy roi lao ra cửa phòng.

Đứng ở cửa hiên chỉ thấy tuyết rơi bụi mù, một đội thiết kỵ từ gò núi chạy nhanh tới như là điện chớp.

Đi đầu là một viên đại tướng, ngân nón trụ giáp, áo trong trắng thuần.

Áo choàng bên ngoài đỏ chót, phần phật bay trong gió, phía dưới là một con Xích Thán hỏa long câu, hai bên yên ngựa nặng trịch, đựng hai quả ngân chùy mai hoa lượng, nhìn niên kỷ cũng không quá lớn.

Người này tuấn tú phi phàm, tư thế hiên ngang.

Mặt như thoa phấn, mày kiếm mắt hổ, sáng ngời hữu thần.

Người mới tới xông ngựa về phía trước rồi ghìm chặt Xích Thán Hỏa Long Câu, Hỏa Long Câu ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn công kích Tượng Long mã.

Mặt hắn đột nhiên trầm xuống, ngón tay chỉ về phía Lý Ngôn Khánh mà nghiêm nghị quát:

- Lý Ngôn Khánh, ngươi làm ra chuyện tốt lắm!

Ngôn Khánh há hốc miệng, nhìn người cưỡi ngựa một lúc sau hắn chửi ầm lên;

- Cái tên gia hỏa vô liêm sỉ, đang êm đang đẹp tại sao mang nhiều người vậy làm ta phải kinh sợ? Bùi Hành Nghiễm ngươi mau cút xuống cho ta, hôm nay không thu thập ngươi cho tốt thì không được.

Hùng Khoát Hải và Hám Lăng cầm binh khí chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền ủ rũ nói thầm một tiếng:

- Xem ra không có đánh nhau rồi.

Khuôn mặt của Bùi Hành Nghiễm nhìn có vẻ vô cùng không vui.

Tuy nhiên hắn xem ra cũng không phải muốn trở mặt với Lý Ngôn Khánh, bị Ngôn Khánh mắng chửi một phen hắn đi vào trong gian nhà tranh mà ngồi xuống.

Về phần mấy trăm tên hầu cận thì ở lại bên ngoài gian nhà tranh.

Có lẽ ngay từ đầu họ sẽ biết kết quả như vậy nên cũng không có biểu lộ gì ngược lại Tượng Long cảu Lý Ngôn Khánh thỉnh thoảng lại hé răng nhếch miệng với Xích Thán Hỏa Long Câu, Hỏa Long Câu cũng là bảo mã, tuy nhiên nó lại cao ngạo nghiêng đầu không thèm để ý tới Tượng Long.

Tượng Long thấy vậy tức giận không ngừng hí dài.

Tế Yêu và Tứ Nhãn thấy vậy liền gâu gâu hai tiếng, tựa hồ như là an ủi Tượng Long sau đó đi tới bên cạnh mà nằm xuống.

Tượng Long cảm thấy khiêu khích không thú vị cũng yên ổn nằm xuống, nó đối với những con chiến mã khác không hề để trong mắt, chỉ có Hỏa Long câu mới đáng cho nó khiêu khích.

Hùng Khoát Hải và Hám Lăng trở về tiếp tục tập luyện Hỗn Nguyên cầu.

Mà tiểu Niệm sau khi dâng trà xong liền lặng lẽ rời khỏi gian nhà tranh.

Đồng thời nàng đem cửa phòng đóng lại, lúc này Bùi Hành Nghiễm liền nổ tung:

- Lý Ngôn Khánh, ngươi đến tột cùng là muốn gì?

- Ta làm sao?

Lý Ngôn Khánh không hiểu nghi hoặc nhìn ra Bùi Hành Nghiễm đích thật là tức giận nhưng Ngôn Khánh không biết hắn rốt cuộc trêu chọc người này ở điểm nào?

- Ngươi đang êm đang đẹp tại sao đến cả hai nhà đề cập việc hôn sự?

- Đề cập việc hôn sự, ngươi đang nói gì đó?

- Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại để Đậu công gia tìm tỷ tỷ ta cầu thân? Đây là một chuyện tốt nhưng mà tại sao ngươi cũng tới Trưởng Tôn gia cầu thân?

Lý Ngôn Khánh bị Bùi Hành Nghiễm nói câu này khiến cho sặc sụa ho khan.

- Ta....

Hắn đang định nói rằng ta không cầu thân tỷ tỷ ngươi....

Nhưng lời nói vừa ra đến miệng đã nuốt lại trong bụng, chuyện này khẳng định là thủ bút của lão tử nhà mình.

Khó trách lúc đi nụ cười của Lý Hiếu Cơ có vẻ quỷ dị.

Cha ơi là cha , đây không phải là đang chơi con chứ, cha cầu thân thì cầu thân tại sao lại đồng thời cầu thân cả hai nhà.

- Chuyện này làm sao ngươi biết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui