Soán Đường

Sài Hiếu Hòa nói:

- Lý công tử chấp chưởng Hắc Thạch phủ, đúng là đại sự của Củng huyện chúng ta.

- Từ nay về sau, sự an bình của Củng huyện mong Lý công tử giúp đỡ.

Mọi chuyện rất bình thường không có vấn đề gì.

Nhưng không hiểu tại sao mí mắt của Doãn Đức lại nhảy không ngừng.

- Lý công tử đã đến.

Đúng lúc Doãn Đức đang nghĩ ngơi lung tung thì Sài Hiếu Hòa khẽ nói một tiếng khiến hắn phải tỉnh lại.

Ngẩng đầu lên nhìn lại thì chỉ thấy Lý Ngôn Khánh ngồi trên Tượng Long, cùng với Lương Lão Thực đi tới.

Lần đầu tiên chứng kiến Lý Ngôn Khánh như vậy, Doãn Đức không khỏi tán thưởng một tiếng.

Lý Ngôn Khánh cũng nhìn thấy đám người Sài Hiếu Hòa, hắn ghìm chặt chiến mã, xuống ngựa đi bộ tới.

- Sài huyện lệnh, làm phiền huyện lệnh và các vị hương thân trưởng lão ngóng chờ, tại hạ thật là xấu hổ.

Sài Hiếu Hòa vẻ mặt tươi cười nói:

- Lý công tử nói lời này là sai rồi, công tử ra trấn Hắc Thạch phủ, điều này khiến cho Củng huyện nở mày nở mặt.

- Mọi người đều vui vẻ, công tử không cần phải khách sáo.

- Sau này bổn huyện còn nhờ công tử hao tâm tổn trí nhiều, đến lúc đó Sài mỗ không khỏi sẽ có chỗ quấy rầy mong công tử chiếu cố nhiều hơn.

Theo hệ thống quan lại mà nói, Lý Ngôn Khánh và Sài Hiếu Hòa hoàn toàn nằm ở hai hệ thống khác nhau.

Tuy nhiên tương lai quân phủ và địa phương có nhiều mối liên hệ lẫn nhau, hiệp trợ phối hợp, Sài Hiếu Hòa dĩ nhiên là bận tâm.

Ngoài ra Lý Ngôn Khánh chính là ngũ phẩm Ưng Dương Lang Tướng theo phẩm trật mà nói là thượng quan của Sài Hiếu Hòa.

Sài Hiếu Hòa ngôn từ khiêm cung, cũng không mất đi lễ nghĩa, Lý Ngôn Khánh liên tục khách sáo mặt khác hắn cũng mỉm cười hàn huyên, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Doãn Đức.

- Doãn công lâu rồi không nhìn thấy Doãn Công, xem ra Doãn công đã gầy đi chút ít so với trước kia, không biết vì chuyện gì mà phiền lòng vậy?

Lý Ngôn Khánh mỉm cười nắm chặt tay của Doãn Đức.

Chẳng hiểu tại sao trong lòng của Doãn Đức lại lo lắng.

Hắn ngẩng đầu lên, chột dạ nhìn Lý Ngôn Khánh mà cười lớn nói:

- Nào có chuyện gì phiền lòng, chỉ là thân thể gần đây có chút không khỏe, làm phiên Lý công tử hao tâm tổn trí.

- Doãn công à...

Lý Ngôn Khánh cũng không buông tay ra mà thở dài một tiếng:

Ta cùng với ông thân cận, đối với Doãn công cũng có phần kính ý, chỉ tiếc những năm gần đây vì nhiều loại nguyên nhân mà không thể đi lại nhiều hơn, nghĩ lại cũng thật tiếc nuối, ba năm trước Huỳnh Dương gặp thảm họa chiến tranh, ta mở quán cứu tế dân chúng, Doãn công là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng.

Hôm nay nghĩ lại đích thật là Lý mỗ sai lầm, về sau lại không còn có cơ hội nâng cấp chung vui với Doãn công nữa rồi.

Khóe mắt của Doãn Đức bỗng nhiên giật giật vài cái.

- Lý công tử tại sao lại nói như vậy? Hắc Thạch phủ cách Củng huyện không quá một hai canh giờ đi đường, tại sao lại không có cơ hội?

- Hắc Thạch phủ đến Củng huyện đúng là đường xá không hề xa, nhưng mà có một số đường nhìn thì như không xa nhưng mà lại xa cách nghìn sông muôn nuối, dĩ nhiên là không có cơ hội.

Doãn Đức nói:

- Công tử nói vậy là có ý gì?

Lý Ngôn Khánh nói:

- Không có ý gì cả, chỉ nhất thời cảm giác vậy thôi, à tại sao lại không thấy Doãn công tử đâu nhỉ?

- À, hắn sau khi từ quan ở trong nhà vô sự để làm.

- Ta thấy hắn tâm tình không tốt cho nên để hắn đi Lạc Dương, làm một số sinh ý, cho nên không thể tới đây đưa tiễn, kính xin công tử chớ trách.

- Đi Lạc Dương rồi sao?

Lý Ngôn Khánh đột nhiên nở ra một nụ cười.

Mà Sài Hiếu Hòa ở bên cạnh cũng cười.

Hai người này cười vô cùng quỷ dị khiến cho Doãn Đức phải hãi hùng khiếp vía.

Hắn nuốt nước miếng run giọng nói:

- Công tử cớ sao lại cười?

Dự cảm bất hảo tràn ngập trong lòng của hắn tuy Doãn Đức cố gắng trấn định nhưng mọi người có thể nhìn ra hắn hiện tại không tự nhiên cỡ nào.

Vài tên chư thần đứng đằng sau Doãn Đức cũng cảm thấy gì đó hắn lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Doãn Đức ra.

- Sài huyện lệnh, ta quả nhiên không nói sai.

Lý Ngôn Khánh cầm lấy cánh tay của Doãn Đức mà cười ha hả nói:

- Mấy ngày trước Ưng Kích Lang tướng Mạch Tử Trọng đi tới Hắc Thạch phủ, chỉnh đốn binh mã đã dò xét được một đám đạo phỉ, vì vậy suốt đêm xuất kích, ở trong núi tiêu diệt một đám tội phạm.

Thân thể của Doãn Đức run lên, một hàn khí dọc theo sống lưng của hắn chạy dài lên đỉnh đầu nửa ngày sau hắn vẫn chưa nói ra lời.

Mà Lương Lão Thực đứng ở đằng sau Lý Ngôn Khánh cũng không khỏi hít một hơi thật sâu hoảng sợ nhìn Lý Ngôn Khánh, trong mắt hiện ra vẻ khó tin.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Doãn công nhất định không ngờ tên phỉ tặc kia lai lịch thế nào đâu.

- Để ta nói cho mọi người biết, tên tội phạm kia tên là Giải Tượng, vốn là tàn quân dưới trướng của Tả Hiếu Hữu, sau khi bị Trương Tu Đà đánh cho tan tác, hắn bỏ trốn đến tận đây, nói thẳng ra là một đám giặc cỏ, mọi người cũng không nên lo lắng còn nữa lần trước cường đạo phục kích ta cũng là một chi thuộc hạ của Giải Tượng, Giải Tượng bộ thuộc chung quy là tám trăm hai mươi bảy người trong đó bị chém chết tại chỗ bảy trăm tám mươi ba người.

Những tù binh bắt được ngay cả huynh đệ của Giải Tượng là Giải Hổ cũng bị giết chết ngay tại chỗ.

- Ha ha từ nay về sau Củng huyện trở nên yên bình, mọi người có thể phối hợp với Sài huyện lệnh, đảm bảo Củng huyện ổn định lâu dài.

- Nhất định nhất định.

Đám người kia liên tục đáp ứng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Mà Sài Hiếu Hòa cũng lộ ra vẻ vui vẻ, chắp tay hoàn lễ mọi người.

Thế nhưng mà Doãn Đức lại cảm thấy được Lý Ngôn Khánh nắm cánh tay của hắn ngày càng chặt.

- Sáng nay, Mạch lang tướng đã phái người đưa tới một người... Doãn công có biết, người kia là người phương nào không?

Doãn Đức trong lòng liền tim đập thình thịch, tay chân như muốn mềm lại.

Nụ cười của Sài Hiếu Hòa liền dần dần thu lại.

- Người kia xưng là Doãn Tông Đạo.

Xung quanh truyền tới một hồi thanh âm kinh hô, mặc dù có người đoán ra được ẩn tình nhưng từ miệng của Sài Hiếu Hòa xác nhận xong, bọn họ vẫn không thể nào tưởng tượng nổi, Doãn gia danh tiếng không kém, mặc dù Doãn Tông Đạo lúc làm pháp tào đã thu tiền cửa khẩu, nhưng danh dự của Doãn gia khiến người ta vẫn phải tôn trọng họ, đặc biệt là trước kia Doãn gia từng làm việc thiện giúp đỡ Lý Ngôn Khánh không ít.

Hôm nay tất cả mọi người nghe nói Doãn Đức cấu kết giặc cỏ phục kích Lý Ngôn Khánh.

Tất cả đều không tưởng tượng nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui