Soán Đường

Thế trận tam giác theo nguyên lý áp súc không gian khiến cho địch nhân khó có thể thi triển quyền cước.

Áp súc sau đó mở ra rồi đột nhiên co lại, chỉ thấy huyết nhục bay tứ tung, thây ngang đầy đồng, chân tay cụt đứt, máu tươi nhuộm lả tả trên đất từng tiếng kêu vang lên, Kỳ Lân vệ đối với cảnh tượng này đã quen quá rồi, Vương Phục Bảo cùng với Tô Định Phương bọn họ hợp đấu, tuy nhân số của đối phương nhiều nhưng lại không hề chiếm được chút tiện nghi nào, Vương Phục Bảo và Tô Định Phương liên hợp bọn chúng phải liên tiếp lui về sau.

Nam tử trung niên không cách nào chiếm được tiện nghi liền sinh ra tâm tư chạy trốn hắn nhìn về phía cửa ra tửu quán thì phát hiện thấy Lý Ngôn Khánh và Đỗ Như Hối đang ngồi ở đó. Đỗ Như Hối ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt giống như bị tràng diện huyết nhục bay tứ tung làm cho sợ hãi.

- Các huynh đệ, rút lui.

Người trung niên hét lớn một tiếng, bỏ qua Vương Phục Bảo và Tô Định Phương hướng về phía cửa lớn của tửu quán mà vọt tới, Đỗ Như Hối vô ý thức nắm lấy trường kiếm trong tay.

Thân là đệ tử quan lại, Đỗ Như Hối tuyệt đối không phải là thân trói gà không chặt trái lại kiếm pháp của hắn rất cao minh, bằng không lúc còn trẻ hắn không thể nào có gan đi du lịch bốn phía. Tuy nhiên từ trước tới giờ hắn vẫn chưa chứng kiến cảnh tượng chém giết như trước mắt. Lý Ngôn Khánh ngăn cản Đỗ Như Hối mà cười ha hả nói:

- Lão Đỗ không cần lo lắng.

Nói nhảm, ngươi ở Cao Ly chém giết sớm đã quen tràng diện này cho nên không để trong lòng mà thôi.

Đỗ Như Hối thầm nói trong long, chỉ thấy người trung niên mang theo hai người nữa đã vọt tới trước mắt, mắt thấy chỉ còn khoảng cách năm sáu bước. Lý Ngôn Khánh đột nhiên vỗ tay vào bàn một cái sau đó xông ra, đánh vào cánh tay của của đối phương.

Chỉ nghe rắc một tiếng người trung niên hét thảm một tiếng té xuống mặt đất, cây đao cũng ném đi, hai trang hán phía sau của hắn đang tiến tới thấy vậy hoảng sợ dùng chân lại.

Đúng vào lúc này, trong tích tắc Lý Ngôn Khánh đã đứng người dậy cầm lấy tơ bạc, giậm chân tại chỗ bay lên trên trời, roi thép rít gào, hướng về phía trang hán, nhanh như thiểm điện đánh vào đầu của hắn, trong nháy mắt đầu của hắn giống như một trái dưa hấu nát nhừ, phủ phục ngã xuống mặt đất.

Lý Ngôn Khánh hét lớn:

- Ta chính là Ưng Dương Lang Tướng Lý Ngôn Khánh, các ngươi buông binh khí nếu không sẽ bị giết chết bất luận tội.

Lý Ngôn Khánh đứng trước thi thể nghiêm nghị quát.

Ở bên ngoài tửu quán đám xa phu và tùy tùng đã ngổn ngang lộn xộn, người miễn cưỡng đứng thẳng chưa tới mười.

Kỳ thật những người này muốn chạy thoát nhưng không có chỗ trốn, thế trận tam giác đã áp súc họ lại, đừng nói là chạy trốn ngay cả ngăn cản công kích cũng vô cùng khó khăn. Lý Ngôn Khánh ở trong tửu quán hô lớn, đám Kỳ Lân vệ bên ngoài cũng hô lên:

- Bỏ vũ khí đầu hàng nếu không sẽ bị giết chết.

- Đầu hàng, chúng ta đồng ý đầu hàng.

Kỳ thật bọn họ đã sớm muốn đầu hàng, nhìn thi thể một đống bọn họ khóc không ra nước mắt.

Mặc dù bọn họ đều đã thân kinh bách chiến cùng với quan quân giao phong nhưng mà hôm nay thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi không thôi.

Vương Phục Bảo cùng với Tô Định Phương liên thủ giết chết sáu gã trang hán, cộng thêm Lý Ngôn Khánh đánh chết một người bị thương, trong đám phỉ tặc chỉ còn lại ba tên mà thôi, đây cũng là do Lý Ngôn Khánh mở miệng nếu không Vương Phục Bảo cùng với Tô Định Phương đã sớm xử lý bọn chúng.

- Lão Đỗ đi xem những chiếc xe kia một chút

Lý Ngôn Khánh cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía bên cạnh người trung niên, hắn đang định nắm binh khí thì Ngôn Khánh đã giẫm lên tay.

- Tính danh?

Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười nhàn nhạt, trầm giọng quát hỏi.

- Cẩu quan muốn giết thì cứ giết.

Người trung niên còn định biểu hiện khí khái anh hùng thì Lý Ngôn Khánh đã khẽ động chân giẫm nát một ngón tay của hắn, lực đạo kinh người. Người trung niên không kìm nổi rên lên một tiếng, sau đó ngất đi.

Lý Ngôn Khánh lạnh lẽo, thanh âm nhu hòa nói:

- Ngươi còn chín ngón tay, ta hỏi ngươi một câu ngươi đáp một câu, chớ tỏ ra anh hùng nếu không các ngón tay của ngươi đều nát. Đừng lo lắng sau khi ngón tay ngươi nát thì xương cốt từng cái từng cái ta cũng đập nát đến khi ngươi trả lời ta thỏa mãn. Được rồi bây giờ chúng ta bắt đầu, ta hỏi ngươi một câu:

- Tính danh?

Thanh âm của Lý Ngôn Khánh nhu hòa nhưng người trung niên lại cảm thấy rét lạnh vô cùng, ngay cả Vương Phục Bảo và Tô Định Phương cũng nhịn không được khẽ run lên.

- Chu Văn Cử, ta tên là Chu Văn Cử.

Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại:

- Tên này có vẻ rất quen... à ta nhớ rồi.

Ngôn Khánh vung roi theo đặt lên trên đầu của đối phương:

- Ngươi chính là Hà Nam hoạt huyền Chu Văn Cử, năm ngoái ta thấy ngươi tụ chúng làm loạn, hiện nay ngươi đã đầu phục Ngõa Cương trại rồi đúng không?

- Đúng đúng.

- Ta đau quá, ngươi trị thương cho ta, ta tuyệt đối không dám giấu diếm nửa phần.

Lời còn chưa dứt thì Lý Ngôn Khánh đã dùng sức trên tay, roi thép chúi xuống, một đầu ngón tay lại vỡ vụn, khiên cho Chu Văn Cử đau quá kêu lên thảm thiết liên tục.

Ở bên cạnh ba gã trang hán không khỏi nuốt nước bọt.

Người này văn văn khí khí, thanh tú như nữ nhân mà tại sao lại ra tay độc ác như vậy? Trả lời đúng cũng đánh không trả lời cũng đánh.

Ngôn Khánh cười nói:

- Ngươi trả lời đi phải trả lời làm cho ta thỏa mãn.

- Ta hỏi ngươi tại sao ngươi đã lên Ngõa Cương trại làm cường đạo lại tới đây làm thương nhân?

- Ta....

Chu Văn Cử đâu còn dám giấu diếm nửa phần, lúc này hắn đã minh bạch, người đứng trước mặt mình là một tên giết người không chớp mắt.

Hắn vừa định mở miệng thì Đỗ Như Hối đã tiến tới:

- Phủ quân, ở trên xe một nửa là lương thảo một nửa là binh khí và áo giáp.

Rồi sau đó hắn đột nhiên hạ giọng, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Lý Ngôn Khánh, sắc mặt Ngôn Khánh trở nên khó coi, đôi mắt nheo lại.

- Chu Văn Cử, ngươi vừa rồi nói ngươi từ Yển Sư đi tới?

Chu Văn Cử cảm giác được roi thép nặng trịch đang đặt lên trên đầu ngón tay của mình.

- Không phải, ta vừa rồi nói dối, ta từ Củng huyện đi ra, là từ Củng huyện đi ra.

Khóe mắt của hắn chảy ra chút lệ quang.

Lý Ngôn Khánh thỏa mãn nở ra một nụ cười:

- Phục Bảo, mang kim sang dược tới đây.

Vương Phục Bảo liền lấy từ trong túi ra một lọ kim sang dược đưa cho Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh ngồi xổm xuống,đem kim sang dược thoa lên ngón tay của Chu Văn Cử:

- Ngươi thấy không chỉ cần trả lời thành thật thì không phải chịu khổ.

- Hiện tại ta không hỏi ngươi nữa, có vấn đề gì ngươi chỉ cần nói cho ta biết, chỉ cần nói ra ta sẽ bảo vệ tính mạng này cho ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui