Soán Đường

Ngôn Khánh thúc ngựa muốn truy kích nhưng đã bị thân binh của Tần Quỳnh liều chết cản lại.

Sau khi Lý Ngôn Khánh đem ba thân binh giết chết thì Tần Quỳnh đã chạy tới khúc quanh của núi, Lý Ngôn Khánh thừa cơ thu hồi roi sắt, đem mặt nạ che lại, Trầm Hương giáo rung lên, Tượng Long mã hí dài một tiếng.

- Kỳ Lân vệ quyết chiến.

Lý Ngôn Khánh ra lệnh một tiếng lập tức đuổi giết.

Đám quân Ngõa Cương vốn vẫn hung hăng nhưng thấy Tần Quỳnh rút lui liền không chống cự nữa.

Ngôn Khánh cũng không ham chiến mà hét lớn nói:

- Kỳ Lân vệ theo ta giết địch.

Thiết kỵ màu đen ầm ầm theo Lý Ngôn Khánh đuổi Tần Quỳnh.

Lúc Tần Quỳnh tới Bát Phong Doanh đã tan rã cục diện không thể vãn hồi.

- Trương Thanh Trì, Trương Thanh Trì đâu rồi?

Cảnh tượng chiến trường trước mắt đã khó có thể phân địch ta Tần Quỳnh tức giận muốn thổ huyết vừa rồi Ngôn Khánh dùng roi sắt đánh vào ngực khiến hắn cảm thấy hơi đau, một đám bát phong doanh hắn luyện ra vậy mà trong thời gian ngắn đã biến thành như vậy.

- Tần tướng quân, Trương phó tướng đã chết trận rồi.

- A...

Tần Quỳnh tràn đầy lửa giận lời nói đã ra tới miệng lại nuốt trở vào.

- Là ai giết Trương phó tướng?

- Chính là tên gia hỏa cưỡi hắc kỵ mã.

Một tên tướng lãnh Ngõa Cương chỉ vào một mãnh tướng đã tả xung hữu đột, Tần Quỳnh theo ngón tay của hắn nhìn sang sắc mặt càng trở nên khó coi.

La Sĩ Tín, quả nhiên là La huynh đệ.

Nếu như Lý Ngôn Khánh mắng hắn khiến cho hắn nổi giận thì nhìn thấy La Sĩ Tín Tần Quỳnh chỉ có thể xấu hổ.

Nhớ ngày đó La Sĩ Tín và hắn như là huynh đệ ruột thịt cùng hiệu lực dưới trướng Trương Tu Đà, là phụ tá đắc lực của Trương Tu Đà, tình cảm vô cùng thâm hậu, mà hiện tại hai huynh đệ lại không thể vì một chút, hắn đầu hàng Lý Mật mà hiện tại La Sĩ Tín lại vì Trương Tu Đà mà báo thù.

Tần Quỳnh thật không biết phải làm sao đối mặt với La Sĩ Tín.

Đúng lúc Tần Quỳnh còn hoảng hốt thì La Sĩ Tín ở trong loạn quân cũng nhìn thấy Tần Quỳnh.

Đối mặt với huynh trưởng ngày xưa, La Sĩ Tín tức giận vô cùng, hắn sau khi giết một tên Ngõa Cương thì thúc ngựa lao tới phía Tần Quỳnh, Ô Điêu Mã hí dài một tiếng, Hoàng Phiêu Mã của Tần Quỳnh liền nghênh đón.

Nhớ lại năm đó ở dưới trướng của Trương Tu Đà, hai người như huynh đệ hai con ngựa này cũng vô cùng thân thiết, nhìn thấy Ô Điêu Mã, Hoàng Phiêu Mã cũng hưng phấn chạy tới nghênh đón, cả hai đều thở phì phì như lão hữu gặp lại nhau.

- Tần Quỳnh tên cẩu tặc.

La Sĩ Tín tức giận quát mắng:

- Lão chủ chết ở trong tay của Lý nghịch ngươi không báo thù mà còn trợ trụ vi ngược... ăn một giáo của ta.

Thanh Phong giáo vung lên, đánh thẳng vào tim của Tần Quỳnh.

Ô Điêu Mã thấy Hoàng Phiêu Mã vốn vẫn còn vui vẻ thế nhưng sau khi La Sĩ Tín vung gáo đâm ra nó cũng biết rằng sẽ có một hồi chém giết thảm thiết tuy rằng trong lòng không muốn nhưng Ô Điêu Mã vẫn không do dự đánh tới Hoàng Phiêu Mã.

Hoàng Phiêu Mã vội vàng trốn tránh, hí dài một tiếng tựa hồ như chưa minh bạch tình huống.

Tần Quỳnh lách mình né tránh Thanh Phong giáo, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ.

- La huynh đệ.

- Cẩu tặc ai là huynh đệ của ngươi?

La Sĩ Tín trông thấy Tần Quỳnh hai mắt đỏ rực lên.

Ngày xưa hắn và Tần Quỳnh như tay với chân, Tần Quỳnh đối với hắn cũng đặc biệt chiếu cố, cũng vì nguyên nhân này mà trong lòng La Sĩ Tín luôn cho rằng ai có thể đầu hàng Lý Mật nhưng duy chỉ Tần Quỳnh là khong được đầu hàng, đây không chỉ là vì vấn đề trung nghĩa mà La Sĩ Tín có một cảm giác bán đứng.

Thanh Phong giáo nhanh hơn một chút đánh tới.

Luận võ nghệ Tần Quỳnh vốn thua La Sĩ Tín một bậc.

Cộng thêm hắn đang thẹn trong lòng lúc trước bị Lý Ngôn Khánh đả thương với công kích mưa gió của La Sĩ Tín, Tần Quỳnh có vẻ sắp thua cuộc.

Tối nay nhất định phải thua.

Đã thua, vậy nhận thua....

Cùng La Sĩ Tín dây dưa hơn mười hiệp Tần Quỳnh giả bị thương thúc ngựa rời đi, La Sĩ Tín không chịu buông tha phóng ngựa đuổi theo tuy nhiên ở trong Bát Phong doanh có rất nhiều thân tín nhìn thấy chủ tướng mình thua chạy liền tiến lên cản La Sĩ Tín lại.

- La huynh đệ ta không muốn động thủ với ngươi... chúng ta ngày sau gặp lại.

Tần Quỳnh thúc ngựa vài chục bước lại nói tiếp vài câu:

- Nếu như ngươi niệm tình cảm của chúng ta ngày đó thì chớ đuổi theo.

La Sĩ Tín bị quân Ngõa Cương ngăn lại tức giận đến mức cực điêm, Ô Điêu Mã cũng hí dài.

Hắn đang muốn mở miệng thì đúng lúc này có một tiếng dây cung phát nổ một đạo hàn quang xuất hiện bắn về phía Tần Quỳnh.

Mà Tần Quỳnh lúc này tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn không biết là nguyên nhân gì, La Sĩ Tín theo bản năng hô to một tiếng:

- Tâm.

Tần Quỳnh tỉnh lại thì mũi tên đã tới trước mặt hắn.

Hắn vội vàng nghiêng người tuy nhiên đã trễ. "Phập" một tiếng, mũi tên đã cắm vào vai của Tần Quỳnh, Tần Quỳnh quát to một tiếng, ngã xuống mặt đất.

Ở phía xa ã Lý Ngôn Khánh hơi ảo nao thu hồi cung, cầm lấy Trầm Hương giáo xông vào trong trận địch.

Tần Quỳnh bị ngã ngựa khiến cho quân Ngõa Cương vô tâm ham chiến.

Ngoại trừ một số người liều chết ngăn cản thì đại bộ phận quân Ngõa Cương người thì chạy người thì hàng, Lý Ngôn Khánh thúc ngựa rất nhanh lao thẳng tới bên cạnh Tần Quỳnh, Tần Quỳnh lúc này mới đứng lên từ mặt đất, thiết thương cũng không biết bay đi nơi nào hắn vừa muốn bò lên ngựa thì Lý Ngôn Khánh đã tới trước mặt, mặt nạ dữ tợn, Trầm Hương giáo hung dữ đánh về phía Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh lúc này cũng vô lực trốn tránh.

Hắn một tay cầm lấy yên ngựa, hai mắt khép lại.

- Công tử, tâm.

Ở trong chiến trường hỗn loạn thanh âm của La Sĩ Tín đột nhiên lại vang lên.

Một đạo hàn quang phá không lao thẳng về phía Lý Ngôn Khánh.

Từ sâu trong lòng Lý Ngôn Khánh đối với Tần Quỳnh cũng không có ác cảm quá lớn thậm chí còn có chút thưởng thức, từ nhỏ hắn đã khắc sâu hình ảnh Tần nhị ca có tình có nghĩa, vô cùng yêu thích không ngờ Lý Ngôn Khánh có được La Sĩ Tín lại không có được Tần Quỳnh, trong lòng Lý Ngôn Khánh minh bạch Tần Quỳnh đối với La Sĩ Tín không giống nhau.

La Sĩ Tín là một thanh niên nhiệt huyết.

Ai đối xử với hắn tốt thì hắn sẽ nghe theo, nhưng Tần Quỳnh dù sao cũng là người hơn ba mươi rồi luận tư tưởng hay lịch duyệt đều vượt xa La Sĩ Tín, hắn tự nhiên có thể tự mình chủ trương, hắn đã đầu phục Lý Mật, bất kể thế nào cũng là đầu phục là đối thủ của mình, hôm nay Lý Ngôn Khánh không thể nhân từ nương tay.

Tuy muốn đánh chết Tần Quỳnh Lý Ngôn Khánh cũng không thể không cảnh giác.

Có một câu tục ngữ: Người làm đại tướng mắt cần nhìn xung quanh tai cần nghe bát phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui