Soán Đường

- Đạo Huyền, mặc dù ngươi còn nhỏ, nhưng phong thái hơn người, được quốc công coi trọng.

- Khi Ngôn Khánh 14 tuổi đã xách thương lên ngựa, chém giết đến mức thây chết thành núi, máu chảy thành sông. Tuy hắn là con trai ta, nhưng chưa bao giờ được Lý gia trợ giúp, hai mươi năm qua vẫn một mình phấn đấu mới có được thành tựu hôm nay. Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn cảm giác có lỗi với hắn. Bốn năm trước, trên đường tới Huỳnh Dương, ta đã quen biết Ngôn Khánh, đã từng nhờ hắn, nghĩ cách khống chế Huỳnh Dương. Ta cũng biết, chuyện đó đối với hắn mà nói, cũng không phải chuyện dễ dàng nhưng ta thật sự không ngờ, hắn vì một câu nói năm xưa của ta mà phải ủy khuất cầu vinh như vậy.

Lần này ngươi ngoài mặt là tới Kỳ Lân quán học tập, kì thực là muốn dựng một thông lộ giữa Huỳnh Dương và Thái Nguyên.

Ngươi cũng thấy rồi, Ngôn Khánh đại thắng Hắc Thạch quan, nếu không phải chúng ta đi qua Đồng Quan, chỉ sợ hiện tại cũng không biết tin. Khi Quốc công ở Thái Nguyên xa xôi nhất định biết được tin tức này rấ muộn, từ đó chúng ta không cách nào kịp thời phản ứng, để hiệp trợ cho Ngôn Khánh làm việc.

Ánh mắt Lý Hiếu Cơ sáng quắc, đưa mắt nhìn Lý Đạo Huyền.

Hắn tin tưởng, với trí thông minh của Lý Đạo Huyền, nhất định đã hiểu rõ mục đích hắn đến quận Huỳnh Dương học lần này.

Quả nhiên, Lý Đạo Huyền rơi vào trầm tư.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Hiếu Cơ:

- Cửu thúc, Đạo Huyền đã minh bạch.

- Đường huynh ngươi đang gặp khó khăn ở Huỳnh Dương.

Thế lực Lý gia ta không cách nào viện binh cho hắn, cho nên chỉ có mượn phương thức như vậy đến cổ vũ hắn, cho hắn biết, sau lưng hắn, còn có toàn bộ Lý gia chúng ta ủng hộ hắn. Sau khi ngươi đến Củng huyện, nên học cứ học, nên vui đùa cứ vui đùa, phàm là chuyện gì đều có Võ Tắc âm thầm liên hệ với Ngôn Khánh . . . Nhưng có một điều, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đường huynh ngươi.

Chuyện này không quan hệ đến yêu thích của cá nhân ngươi, mà quan hệ đến an nguy của cả tộc Lý gia ta.

Nếu xảy ra chút gì sai lệch, cho dù quốc công yêu thương ngươi, cũng sẽ không tha cho ngươi…Đạo Huyền, bây giờ ngươi đẩy ra vẫn còn kịp.

Lý Đạo Huyền rơi lệ đầy mặt, quỳ gối trước mặt Lý Hiếu Cơ.

- Đạo Huyền không biết Cửu thúc và Ngôn Khánh ca ca phải trả giá nhiều như thế, trước kia còn có lời bất kính. Ngôn Khánh ca ca 14 tuổi xách thương chém giặc, Thế Dân ca ca 14 tuổi cũng chinh chiến Nhạn Môn. Nhưng ta 14 tuổi lại chưa lập được công trạng gì, làm sao còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lý gia? Xin Cửu thúc yên tâm, Đạo Huyền nhất định sẽ nghe theo phân phó của Ngôn Khánh ca ca.

Trên khuôn mặt Lý Hiếu Cơ hiện ra nụ cười mỹ mãn.

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Võ Tắc.

Võ Tắc cũng quỳ gối xuống đất.

- Võ Sĩ từ khi đi theo quốc công, được quốc công coi trọng, không khinh bỉ xuất thân kém cỏi của Vũ mỗ, ủy thác trách nhiệm. Từ trước tới nay, Võ Sĩ vẫn suy nghĩ, không biết làm thế nào báo đáp ơn nghĩa của quốc công. Lần này đến Huỳnh Dương quận, Võ Sĩ nhất định sẽ ra sức giúp đỡ thiếu lang quân.

Lý Hiếu Cơ nghe Võ Tắc nói như vậy, coi như yên tâm phần nào.

- Hôm nay Lý Nghịch thất bại, Vương Thế Sung cũng vì tổn binh hao tướng, tự nhốt mình trong đại lao Yển Sư.

Ngoài mặt, Huỳnh Dương tạm thời gần như bình ổn nhưng trên thực tế, Ngôn Khánh cũng vì vậy mà bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Khi các ngươi đến Huỳnh Dương, cần phải hết sức lưu ý, hành sự cẩn thận. Hiện giờ ở Huỳnh Dương quận chỉ sợ đang có mạch nước ngầm cuồn cuộn, có thể không bình ổn như vẻ ngoài.

Lý Đạo Huyền lau nước mắt, không nhịn được hỏi:

- Cửu thúc, nếu Ngôn Khánh ca ca là. . . . . . Tại sao quốc công không đề cử hắn làm Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ?

Lý Hiếu Cơ thở ra một hơi, nhìn Võ Sĩ. Võ Sĩ lập tức hiểu ý

- Thiếu lang quân, đây cũng chính là chỗ thông minh của Lý lang quân.

Vừa rồi Cửu gia cũng nói, Lý gia ta bị bệ hạ nghi kỵ, hiện giờ thân phận vô cùng hổ thẹn. Nếu như quốc công tiến cử Lý lang quân, chỉ sợ bị Giang Đô đố kỵ cho nên Lý lang quân phái người đưa thư cho Cửu gia, xin quốc công tiến cử Vương Thế Sung… Như vậy, hi vọng của Lý lang quân ngược lại sẽ tăng cao.

- Đây là ý tứ của Ngôn Khánh ca ca ?

Lý Đạo Huyền không khỏi ngạc nhiên vạn phần, đồng thời trong nội tâm khẽ run rẩy.

Lý Hiếu Cơ là hạng người gì, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Lý Đạo Huyền.

Hắn nói khẽ:

- Đạo Huyền, ta biết ngươi giỏi võ, hâm mộ những người có thể chém giết trên chiến trường.

Nhưng ngươi phải biết rằng, mặc dù là chém giết trên chiến trường, cũng cần suy nghĩ kỹ càng, nếu không sẽ trở thành một kẻ mãng phu, chờ ngươi đến Củng huyện, đừng ngại hỏi thăm mọi người tình hình chiến đấu lúc đó. . . Cửu thúc ta không nhìn thấy tài liệu này, không nghĩ Ngôn Khánh lại mà một đại gia binh pháp như vậy.

Không phải ngươi đã đọc “Tam quốc” rồi sao?

Kỳ thật trong cuốn sách đó, Ngôn Khánh ca ca ngươi cũng không phải chỉ diễn nghĩa câu chuyện. Nếu cẩn thận thưởng thức, có lẽ ngươi có thể đọc được rất nhiều thứ.

Lý Đạo Huyền nhẹ gật đầu.

- Cửu thúc, ta nhất định sẽ tận tình thỉnh giáo Ngôn Khánh ca ca.

Kỳ thật, sùng bái của một đứa trẻ đối với người nào đó, thường thường có chút cơ duyên.

Nếu như không phải hôm nay Vũ Văn Đóa đánh cho Lý Đạo Huyền một trận trước, nói không chừng Lý Đạo Huyền cũng không nghe lời Lý Hiếu Cơ . Ngoài miệng mặc dù hắn gọi Đóa Đóa là “nữ nhân man rợ”, nhưng thật ra trong lòng cũng không khỏi thưởng thức võ nghệ của Vũ Văn Đóa, cảm thấy kính phục không thôi. Hơn nữa Đóa Đóa tương lai sẽ là chị dâu của hắn, chính vì vậy, mặc dù Lý Đạo Huyền còn chưa gặp mặt Ngôn Khánh, cũng đã cảm thấy bội phục mấy phần. Cộng thêm bộ “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của Ngôn Khánh, hiện giờ đã lan truyền rất rộng.

Lý Đạo Huyền cũng thích đọc “Tam quốc”, lúc này lại nghe nói Lý Ngôn Khánh chính là đường ca của mình, đương nhiên càng cảm thấy thân thiết.

Suy nghĩ lại nếu không phải Lý Ngôn Khánh từ nhỏ đã không có gia đình giúp đỡ, liệu có thể một mình phấn đấu như vậy.

Hắn vốn kính nể Lý Thế Dân vạn phần nhưng bây giờ xem ra, không khỏi cảm thấy hai mươi năm của Lý Thế Dân còn xa mới gian khổ bằng Lý Ngôn Khánh. Ưu việt như vậy khiến người ta không khỏi kính nể vì vậy trong lòng bất giác nghiêng vài phần về hướng Lý Ngôn Khánh.

Sáng hôm sau, xa trận khởi hành lên đường.

Đóa Đóa thu dọn xong hành trang, buộc thanh đao vào người, cất bước ra khỏi quán trọ.

- Cốt Lan Đóa.

Khi Đóa Đóa đang định lên xe, chợt nghe thấy tiếng gọi của Lý Đạo Huyền.

Chỉ thấy hắn vẻ mặt nhăn nhó, đi đến trước mặt Vũ Văn Đóa, nói khẽ:

- Cốt Lan Đóa tỷ tỷ, đệ hôm qua hồ đồ nói xàm bậy, xin tỷ đừng để trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui