Soán Đường

Cuộc chiến lần này ở Hắc Thạch quan song phương chết và tổn thương gần vạn người.

Cao phu nhân cùng với Bùi Thục Anh thương nghị cảm thấy Lý Ngôn Khánh sát nghiệp thật sự quá nặng.

Vì vậy mang theo Trưởng Tôn Vô Cấu, Bùi Thúy Vân còn có cả Mao Tiểu Niệm mời Thiếu Lâm tăng nhân vãng sinh cho người chết.

Đây cũng là một phương thức rửa tộ.

Mặc kệ Hắc Thạch quan đại thắng, Lý Ngôn Khánh không trực tiếp giết gần một vạn người này nhưng hắn cũng tham dự vào.

Tâm Duyến Tự do Lý Ngôn Khánh xây dựng, Cao phu nhân bọn họ tụng vãng sinh
chú ở trong chùa mười ngày, chuộc đi sát nghiệt của Lý Ngôn Khánh ở Hắc
Thạch quan.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Ngôn Khánh nhìn nhau cười khổ:

- Đã qua mấy ngày rồi?

- Hôm nay là ngày thứ ba.

- Vậy trong nhà còn có ai, Tiết đại lang có ở đây không?

- Tiết đại lang sáng sớm đã tới điền trang chưa trở về, tuy nhiên Tiết nương tử vẫn còn ở nhà vì thân thể không tốt.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gãi đầu:

- Nếu vậy thì, Ngôn Khánh chúng ta vào nhà uống miếng nước sau đó đi tìm lão Tiết.

- Ừ.

Lý Ngôn Khánh cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ bước vào trong phủ, chợt nghe
Tượng Long hí dài một tiếng như rồng ngâm, có phần phẫn nộ, Lý Ngôn
Khánh liền quay đầu nhìn sang thì thấy Tượng Long lân giáp nơi cổ lóe
sáng, hí dài không ngừng.

Ở cách Tượng Long không xa là một đứa bé.

Xem tuổi tác cũng chỉ khoảng bốn năm tuổi, vô cùng cường tráng, phấn điêu ngọc mài, trông rất đẹp mắt.

Hắn cầm lấy một tảng đá không sợ chút nào ném về phía Tượng Long.

Mà ở phía sau hắn là một vườn hoa.

Mấy phu nhân vội vàng chạy tới, còn lớn tiếng gọi:

- Tiết Lễ, mau chạy ra.

Một nữ tử tuổi tác cũng không lớn, ước chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt tú mĩ thấy cảnh tượng vậy thì sợ hãi.

Tượng Long lao tới phía trước, lực đạo hề tầm thường.

Đừng nói là một đứa bé cho dù là người trưởng thành cũng đừng mơ cản được.

- Tượng Long trở về đi.

Thấy đứa bé trong chốc lát nữa bỏ mạng trước vó của Tượng long, Lý Ngôn Khánh liền la lên.

Hài nhi kia sắc mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn quật cường đứng ở chỗ cũ, như
muốn thủ hộ vườn hoa sau lưng vậy, trong chốc lát thiếu nữ kia đã chạy
tới, ôm lấy nó.

Tượng Long nghe thấy Lý Ngôn Khánh hô quát cuối cùng cũng khôi phục lý trí mà dừng bước lại.

Ngôn Khánh bước tới hai ba bước, ôm lấy cổ Tượng Long, thỉnh thoảng lại nói vài câu như an ủi nó.

- Con ngựa này nhà ai mà hung ác như thế?

- Tiết Lễ, đừng nói chuyện.

Lúc này đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ và bọn hạ nhân cũng tiến tới, nhìn thấy
thiếu nữ đang an ủi hài nhi kia, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền giật mình, cả
người như muốn ngây dại ra.

Lý Ngôn Khánh cuối cùng cũng trấn an
xong Tượng Long, đồng thời xóa hết bụi đất trên đầu của nó, quay mặt
nhìn lại cô gái kia cũng sững sờ.

Thiếu nữ kia cũng đứng dậy khẽ chào hai người:

- Nhị vị lang quân, đều là do tiểu nữ không tốn, không trông nom nó khiến cho làm kinh ngạc bảo mã của lang quân.

- Không đúng, là nó muốn ăn hoa, ta dùng cục đá ném nó.

Đồng tử kia lớn tiếng nói rồi chỉ tay vào Tượng Long:

- Là nó không đúng trước.

Lý Ngôn Khánh cũng hiểu ra.

Có lẽ Tượng Long muốn ăn hoa trong vườn đồng tử kia lại muốn bảo vệ cho
nên mới đứng ra , Tượng Long hung dữ cỡ nào, ngay cả hổ báo cũng không
úy kỵ thì làm sao cho phép đồng tử kia đánh nó.

- Tiết nương tử, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.

Cao Phúc Yên đi tới vội vàng nói:

- Đều là người một nhà, đây là thiếu lang quân người nhà ta, còn đây là Củng huyện Lý lang quân, đệ tử của lão lang quân.

- Lý lang quân, thiếu lang quân vị này là Tiết nương tử muội tử của Tiết lang quân.

Tên tiểu tử vốn luôn miệng nói Tượng Long không đúng đã bi Tiết nương tử che miệng lại.

Ngôn Khánh khẽ giật mình nhìn thoáng qua cô gái kia.

Không ngờ thiếu nữ mộc mạc không trang điểm son phấn này lại là muội muội của lão Tiết.

Lão Tiết kia lớn lên nhìn không được lắm không ngờ muội muội của hắn lại động lòng người như vậy.

Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh đối với mỹ nữ thuần túy chỉ là thưởng thức mà thôi.

Kiếp trước hắn làm quan, mỹ nữ hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, trong lòng đã
không còn thích nhiều cho lắm, từ thích đã chuyển sang thưởng thức.

Hắn mỉm cười nói:

- Tiết gia muội tử, ta là Lý Ngôn Khánh, đây là huynh trưởng của Vô Cấu, Vô Kỵ, ngươi thất thần gì vậy?

- A, Tiết nương tử, Vô Kỵ vô lễ rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ luống cuống tay chân ôm quyền thi lễ.

Tiết nương tử dường như rất thẹn thùng, vội vàng hoàn lễ:

- Là do Tiết Anh quản giáo không tốt, xin tướng quân thứ tội.

Lý Ngôn Khánh còn chưa kịp mở miệng thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã nóng nảy:

- Đây là hài nhi của nương tử?

Những lời vô lễ này thì ngay cả Lý Ngôn Khánh cũng không nghe nổi nữa.

Người bình thường cũng nhìn thấy Tiết Anh chân mày lá liễu tự nhiên rõ ràng là một khuê nữa.

Từ thời Tây Chu tới nay, đã có tập tục người lập gia đình cạo sạch lông mày sau đó lấy thuốc màu vẽ lên.

Tiết Anh đỏ bừng cả khuôn mặt không biết phải giải thích thế nào.

Tuy nhiên đồng tử trong ngực của nàng đã lớn tiếng nói:

- Mẹ ta thu thập hành lý, ta cùng với Tiết cô cô tới thu thập vườn hoa.

- Tiết Lễ chớ vô lễ.

Ở bên kia Trưởng Tôn Vô Kỵ giống như trút được một gánh nặng vậy.

Mà Lý Ngôn Khánh thì trong lòng thmầ kinh hãi, đôi mắt nheo lại nhìn đồng tử kia mà nói:

- Gia hỏa, ngươi tên là Tiết Lễ sao?

Tiết Lễ, cái tên này có lẽ nhiều người còn lạ lẫm.

Tuy nhiên nếu như nhắc tới cái Tên Tiết Nhân Quý, có lẽ không ai xa lạ,
người này chính là một đại tướng nổi tiếng thời Sơ đường chỉ sau Lý Tịnh và Từ Thế Tích.

Hai chữ Nhân Quý, sau khi trưởng thành hắn mới đổi, cho nên người biết Tiết Nhân Quý là Tiết Lễ không nhiều.

Lý Ngôn Khánh lúc đầu cũng không để ý nhiều.

Tuy nhiên Tiết Anh mấy lần nhắc tới tên của Tiết Lễ khiến cho hắn không thể không chú ý.

Chưa đợi Tiết Lễ mở miệng, Tiết Anh đã nóng nảy che chở cho Tiết Lễ:

- Lý lang quân, Tiết Lễ không hiểu chuyện, tuy nhiên nó không cố ý làm bị thương bảo mã của lang quân, xin lang quân nể mặt huynh trưởng tiểu nữ
tha cho nó một lần.

- Cô cô, đại trượng phu ai làm thì người đó chịu.

- Là ta làm bị thương ngựa của ngươi, ngươi đừng trách tội cô cô nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.

Người này xem ra rất nghĩa khí.

Lý Ngôn Khánh dở khóc dở cười nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ thần hồn điên đảo bên
cạnh, đoán chừng tên tiểu tử này cũng không có khả năng đứng ra nói
chuyện được.

- Tiết nương tử, ta cũng không có ác ý.

-
Tượng Long tính khí táo bạo ta đúng là cũng muốn bảo vệ nó nhưng sẽ
không vì một chút chuyện mà hỏi tội đứa bé này, hơn nữa Tượng Long cũng
không bị thương tích, nó da thịt béo dày, lang quân muốn làm nó bị
thương cũng không phải là chuyện dễ dàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui