Soán Đường

Trịnh Thế An khẽ giật mình, tay cứng lại.

Tuy nói ông đã đáp ứng Trịnh Ngôn Khánh che giấu bí mật Long đao kia nhưng trong lòng thủy chung vẫn cảm thấy có chút lỗi với Trịnh gia, thậm chí còn nghĩ tới việc sau khi cuộc sống sinh hoạt của các huynh đệ ở Thiên Tân Kiều phố cải thiện sẽ bí mật nói với Trịnh Đại Sĩ.

Hiện tại...

Ông do dự một chút rồi cười cười:

- Cái gì là bí mật Long đao, ta không biết...

Trịnh Thế An giúp đỡ An Viễn đường hết lòng, hết sức vì An Viễn đường không nói đến, hồi trước còn cứu cả đại lão gia, cuối cùng rơi vào kết quả ngũ thể không được đầy đủ. Thế nhưng kết quả thì là gì? Đến nay vẫn là gia nô của Trịnh gia.

Mẹ ta cũng là người nhà họ Trịnh, chỉ đơn giản vì nguyên nhân thân thể của ta mà không cho ta tiến vào gia phả nhà họ Trịnh.

Các ngươi tại sao không muốn, ta tại sao lại phải trở thành như vậy? Đối đãi với ta không khác gì chó, ta có thể nhịn, nhưng các ngươi còn muốn hãm hại cả tôn nhi ta, ta há có thể từ bỏ ý đồ.

Long đao... Ta cho dù chết cũng không đem bí mật này tặng cho Trịnh gia.

Oán khí trong lòng của Trịnh Thế An trong sát na đã bạo phát.

Trước kia dưới gối của hắn không có người, nhưng hiện tại hắn đã có Ngôn Khánh cho một đường ra. Chuyện của Long đao tự mình thu nhận, cho dù người của Trịnh gia không chịu hỗ trợ thì tương lai Ngôn Khánh có tiền trong tay thì có thể thoát khỏi cảnh nô tịch.

Đúng là có câu: Tiền tuy không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì không làm được gì cả.

Chỉ cần Trịnh Ngôn Khánh có tiền, mua lấy một cái thân bình dân thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Trịnh gia đối với ta như vậy thì đừng trách ta bất trung với Trịnh gia.

Vốn Trịnh Thế An phản bội Trịnh gia cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi nghĩ tới chuyện Trịnh gia bất nhân với mình thì cảm thấy nhẹ nhõm, các ngươi bất nhân với ta, thì đừng trách ta bất nghĩa.

- Ngôn Khánh.

- Dạ?

- Chúng ta đi lần này, chỉ sợ khó quay trở về Lạc Dương.

- Đại chùy tử vừa rồi làm được long đao, tiếp theo nên làm thế nào đây? Tên kia thẳng tính, người lại thô kệch chỉ sợ không làm ra trò gì, lại trở thành tiện nghi cho người khác.

- Cái này đơn giản, sau khi trở về Huỳnh Dương, kêu Vi Thiện thúc thúc mang thư qua.

Con thấy Trương Trọng Kiên không sai biệt lắm đã về, đến lúc đó chúng ta nói hắn và Đại Chuy gia gia hợp tác là được. Trương Trọng Kiên là đại tộc Ngô huyện, cha của hắn lại là người giàu nhất Dương Châu, phương pháp rất rộng, hơn nữa con thấy người này cũng biết cách cư xử, cho hắn ra mặt hắn sẽ để lại cho chúng ta chút lợi ích, đến lúc đó Đại Chuy gia gia có thể tiền vào như nước.

Trịnh Thế An liên tục gật đầu ôm Trịnh Ngôn Khánh vào lòng.

- Hắc hắc, đại công tử chướng mắt Ngôn Khánh chúng ta là do hắn có mắt không tròng,, chúng ta có tiền có thể mua được thân. Thượng phẩm xuất thân ta không nghĩ tới nhưng mua một xuất thân bình dân thì không có vấn đề con nói có đúng không?

Xuất thân mà Trịnh Thế An nói là dựa theo phân chia từ thời Ngụy Tấn từ trước tới nay.

Nói chung xuất thân này có ba tiêu chuẩn, gia thế, đạo đức. Gia thế là căn cứ trọng yếu, bởi vì đạo đức rất mơ hồ, chỉ có thể đánh giá khái quát qua vẻ bề ngoài.

Ví dụ ở thời Tào Ngụy, lúc đó Vương gia bình luận danh sĩ Cát Mậu đã nói một câu: Đức phẩm có thể thiếu. Những thứ cụ thể tỉ mỉ thì không cách nào mang ra bình luận, cho nên bình luận xuất thân vẫn là chủ yếu căn cứ vào gia thế, tục xưng là "phẩm"

Xuất thân được chia làm tam đẳng.

Thượng thượng, thượng, thượng hạ, hạ, hạ thượng, hạ hạ thượng, hạ, còn có hạ hạ.

Nhưng tổng thể mà nói chỉ có hai loại chính là thượng phẩm và hạ phẩm, nhất phẩm là tối ưu nhất.

Thời kỳ Khai Hoàng đến nay, phẩm chính tuy dần xuống dốc nhưng ở trong đại đa số nhân tâm thì vẫn chiếm vị trí vô cùng trọng yếu.

Một người xuất thân tốt có thể bay xa vạn dặm, nhưng một người xuất thân xấu thì vẫn phải dậm chân tại chỗ.

Gia nô nô tài đều là hạ hạ phẩm.

Trịnh Ngôn Khánh muốn vượt phẩm xuất thân dĩ nhiên khả năng không lớn, chỉ là nếu như bỏ tiền ra mua được xuất thân ngũ đẳng thì cũng không phải là không thể. Những xuất thân này lớn hơn nô tài gấp trăm lần, ít nhất có thể làm hàn sĩ, tại sĩ lâm cũng kiếm được chỗ đứng.

Ngũ đẳng xuất thân, chính là ngũ đẳng xuất thân.

Trịnh Ngôn Khánh cười hì hì, tuy nhiên nụ cười này đã động vào vết thương làm hắn nhịn không được thốt ra một tiếng đau nhức.

Kỳ thật hắn vẫn là con nít!

Trịnh Thế An nhịn không được cười cười đem Trịnh Ngôn Khánh ôm vào trong ngực.

Gió đêm từ từ thổi qua, có hơi ấm áp.

Trịnh Vi Thiện ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy tiếng cười mà thở dài:

Chỗ khốn cảnh mà không mất đi sự rộng rãi, thật là phong phạm của danh sĩ.... Đại công tử không dung người hiền tài, thật là sai sót, thật là sai sót.

--------------------------------

Trịnh Nhân Cơ kinh ngạc nhìn Nhan Sư Cổ, có hơi mờ mịt khó hiểu.

- Hiền đệ đã xảy ra đại sự gì?

Nhan Sư Cổ hít một hơi sâu, sắc mặt hiện ra vẻ đắng chát, cẩn thận trải từng trang giấy để lên trên thư án.

- Đại huynh, huynh xem thì biết rõ.

Trịnh Nhân Cơ ngồi xuống, đem ngọn đèn dầu rọi sáng.

- Xưa kia Vương Dật thiểu công mất mười lăm năm mới làm nên chữ bát pháp.

Bát pháp sau đó truyền cho Thôi Tử Ngọc, Lệ Chung, Vương Hậu, cứ thế...

Thanh âm của hắn dần dần yếu ớt, sau đó thét lên một tiếng kinh hãi:

- Vịnh Ngỗng thể, đây là Vịnh Ngỗng thể.

Nhan Sư Cổ nhẹ nhàng gật đầu.

- Hiền đệ, đệ đã tìm được Ngỗng công tử rồi sao?

- Đã tìm được.

- Ở đâu, hắn ở đâu, mau nói cho ta biết.

Trịnh Nhân Cơ kinh hỉ vạn phần, thanh âm của hắn hơi run run, hắn bị mất đai lưng ngọc Đường Nghê, khó tránh khỏi Trịnh Đại Sĩ nổi cơn thịnh nổ, nhưng nếu tìm được Ngỗng công tử thì giống như hoàn thành mệnh lệnh hạng nhất của Dương Tố, đến lúc đó Dương Tố ra mặt nói tốt với người khác về hắn một chút thì cuộc sống của hắn sẽ khá giả hơn rất nhiều.

Đau khổ tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng Ngỗng công tử đã xuất hiện.

Nào biết Nhan Sư Cổ không hề vui mừng chút nào mà khẽ nói:

- Hắn vừa đi rồi.

- Vừa đi?

Trịnh Nhân Cơ khẽ giật mình:

- Ý hiền đệ là hắn vừa rồi ở trong phủ chúng ta.

Nhan Sư Cổ khẽ gật đầu:

- Hoặc có thể nói, hắn từ trước đến nay vẫn ở trong phủ chúng ta, Nhan Trứu có mắt không tròng đối với thần đồng mà không biết. Đại huynh, đại huynh chỉ sợ lần này huynh gặp phiền toái lớn.

Trịnh Nhân Cơ vỡ mộng rồi.

- Thần đồng, vừa rời đi?

Hắn hít sâu một hơi.

- Hiền đệ, đệ không lẽ nói Ngỗng công tử chính là Trịnh Ngôn Khánh?

Nhan Sư cổ ngồi trước thư án không trả lời.

Lại nói tiếp hắn phát hiện Trịnh Ngôn Khánh là Ngỗng công tử cũng hơi ngẫu nhiên.

Nhan Sư Cổ kêu người mang giấy tờ trong thư phòng của Trịnh Ngôn Khánh cho hắn xem, bất quá đại bộ phận bản thảo đều bị Trịnh Vi Thiện ngăn lại, Nhan Sư Cổ trở về phòng bực bội đọc Tam Quốc chí một lúc rốt cuộc không nhập tâm được.

Hắn ngủ cũng không đước, dứt khoát mang giỏ giấy mà hạ nhân kia mang tới lật xem.

Ở bên trong sách giỏ đó phần lớn là giấy vẽ hàng ngày của Trịnh Ngôn Khánh, tuy nhiên so với những bạn cùng lứa tuổi thì chữ của Trịnh Ngôn Khánh đẹp hơn rất nhiều. Nhan Sư Cổ càng xem càng liên tục gật đầu, thầm cảm thấy đáng tiếc.

Đứa nhỏ này nếu có một xuất thân tốt thì sau này cũng có thể giống như Từ Thế Tích, ngày sau không có hiển quý quan to thì cũng phải dương danh lập vạn, làm một danh sĩ thật không khó. Hắn lật qua những vật lẫn lộn kia, trong đó phát hiện ra một trang giấy tràn ngập


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui