Soán Đường

Liễu Chu Thần không phản bác chỉ im lặng uống từng hớp rượu.

- Tuy nhiên Chu Thần ngươi không cần lo lắng Lý Mật nói hắn sau khi chiếm xong Huỳnh Dương sẽ không phá hoại.

Hắn muốn Lạc Khẩu kho, muốn Củng huyện muốn đầu của Lý Ngôn Khánh, khi đó
ta vẫn là quận trưởng Huỳnh Dương mà ngươi là trưởng sử của ta.

Trước kia vì ngại thân phận của mình cho nên Dương Khánh không cách nào sắp xếp Liễu Chu Thần cho thích đáng.

Nhưng hiện tại nếu như hàng Lý Mật, hắn có thể danh chính ngôn thuận phân công cho Liễu Chu Thần.

Liễu Chu Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe mũi cảm thấy cay cay.

Dương Khánh còn nhớ ta, còn nhớ tới giao tình chúng ta... Hắn thậm chí còn
xúc động định nói cho Dương Khánh biết mình đã bán rẻ hắn.

Nhưng lời nói đã ra đến miệng Liễu Chu Thần vẫn kìm chế được.

Lúc này không được xúc động phải xử trí theo cảm tính của mình, nếu không
sẽ khiến cho mình rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, Dương Khánh cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

- Chúa công thật sự quyết định sao?

Lúc này Liễu Chu Thần đã cải biến xưng hô với Dương Khánh.

Dương Khánh cười nói:

- Quyết định... ha ha kỳ thực quyết định cũng không khó khăn, ta đã nói
với bọn họ rồi, chớ luận Hổ Lao quan có bị phá hay không ta đều dâng
Huỳnh Dương quận, lúc đó Tân Văn Lễ sẽ vô tâm ham chiến để cho Lý Mật
cùng với bọn họ đấu với nhau.

Bọn họ chắc chắn chính là Lý Ngôn Khánh cùng với thành viên ở Củng huyện.

Có thể nhìn ra, Dương Khánh đối với Lý Ngôn Khánh đã mất đi tính nhẫn nại, trước kia hắn cần dựa vào Lý Ngôn Khánh để thủ vệ Huỳnh Dương nhưng bây giờ... hắn không cần nữa.

Dương Khánh cũng không hiểu tại sao mình lại phản cảm với Lý Ngôn Khánh, mặc dù lúc đầu hắn ấn tượng rất tốt với Lý Ngôn Khánh.

Có lẽ... chính là từ ngày Trương Tu Đà bị giết, Dương Khánh đã cảm nhận được sự uy hiếp từ Lý Ngôn Khánh mang tới.

Liễu Chu Thần lúc này đã rời khỏi phủ quận trưởng, tâm tình vẫn phức tạp như lúc trước, Dương Khánh chiếu cố hắn, tín nhiệm hắn lại khiến cho hắn
đau khổ.

Hắn không cưỡi kiệu, trên thực tế cũng không dám cưỡi kiệu.

Có trời mới biết mấy cỗ kiệu kia sẽ mang hắn đến nơi nào? Liễu Chu Thần
giều khắc này thầm nghĩ nên yên tĩnh một lúc suy tư tới tương lai. Dương Khánh hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn cũng phải báo đáp, bất kể thế nào
cũng phải giữ gìn tính mạng của Dương Khánh, giữ gìn vinh hoa phú quý
cho Dương Khánh, đến lúc đó mặc kệ Dương Khánh có thể tha thứ cho hắn
hay không, Liễu Chu Thần cũng cảm thấy bình yên.

Ở ven đường vẫn náo nhiệt như thường.

Cửa hàng vẫn buôn bán như bình thường, người đi đường nối liền không dứt,
cho dù Hổ Lao quan chiến sự đã truyền tới trong tai từng người nhưng bọn họ cũng đã được tin Lý lang quân đã dẫn đại quân tới, phản quân cho dù
mạnh mẽ cũng không phải là đối thủ của Lý lang quân.

- Lão gia thiếu lang quân trở về rồi.

Vừa về đến nhà, Liễu Chu Thần vừa vào tới cửa thì đã có người tiến tới nói chuyện.

- Trỏ lại rồi sao? Ngươi nói thiếu lang quân trở về rồi?

Ta không phải để cho Liễu Hanh đi đầu nhập vào dưới trướng Lý Ngôn Khánh sao? Đứa nhỏ này tại sao lại về sớm vậy?

Liễu Chu Thần lập tức biến sắc, khiến cho người nhà cảm thấy kỳ quái, thiếu
lang quân quay trở về là một chuyện rất bình thường tại sao phải kinh
hãi như vậy?

- Thiếu lang quân tự mình quay trở về sao?

- À, cũng không phải, thiếu lang quân cùng với nhị vị Trịnh lang quân đang ở phòng khách nói chuyện.

Trịnh lang quân?

Liễu Chu Thần giật mình sau đó bình tĩnh trở lại, gật đầu ý bảo người nhà
kia lui ra ngoài. Hắn bụng mang tâm sự, nhìn quanh phủ nha một lần.

Nhà cửa bốn phía nhiều tiểu thương hơn.

Có hơn mười chiếc kiệu phân tán xung quanh.

Tuy những người này không chú ý đến nhà của mình nhưng Liễu Chu Thần vẫn
minh bạch xuất hiện nhiều người như vậy mục tiêu chính là nhà của hắn.

Liễu Chu Thần hít một hơi thật sâu sau đó khẽ xoa khuôn mặt một thoáng.

Quả nhiên là con của Lý Hiếu Cơ, khong hổ là hậu duệ của Đại Dã Hổ, hôm nay Huỳnh Dương ẩn náu sát cơ, ngươi lại chui đầu vào lưới sao?

Tuy nhiên rất có đảm lược, là một hảo hán.

Nghĩ tới đây, Liễu Chu Thần chỉnh đốn quần áo rồi tiến tới phòng khách.

Liễu Hanh ngồi ở phía dưới bên cạnh còn có hai thanh niên đang hứng thú nói chuyện với nhau.

Liễu Chu Thần xem xét xong thì cũng không lạ gì ngồi ở đầu tiên là một thanh niên dung nhan tuy chỉnh sửa một chút nhưng vẫn có thể khiến cho người
khác nhận ra hắn chính là Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh hiện tại mặc áo
gấm màu xanh lưng đeo đai lưng ngọc, còn có một túi thơm ở bên hông.

Thoạt nhìn giống như đệ tử thế trụ.

Thanh niên ngồi ở phía dưới Lý Ngôn Khánh chính là Trịnh Ngải là đệ tử nhị
phòng của Huỳnh Dương Trịnh thị cũng là đứa con duy nhất của Trịnh Vi
Thiện. Hiện tại Trịnh Ngải đang học ở Trịnh gia thư viện, không hề tầm
thường, rất được Trịnh Nhân Cơ coi trọng được vinh dự là nhân tài kiệt
xuất đời thứ ba của Trịnh gia, được xưng là Trịnh thị song bích cùng với Trịnh Hoành Nghị. Tuy nhiên đừng tưởng hắn chỉ đọc sách, Trịnh Ngải
cưỡi ngựa bắn cung cũng vô cùng thành thục.

Người này xuất hiện ở đây cũng cho thấy thái độ của Trịnh thị. Trịnh Vi Thiện tuy không phải
tộc lão nhưng tay cầm binh quyền, trong tộc có địa vị rất cao, mà cha
của hắn là Trịnh Tổ Uy, thúc phụ là Trịnh Tổ Hành đều là tộc lão của
Trịnh thị, khiến cho địa vị của Trịnh Vi Thiện trở nên rất cáo.

Trước kia huynh đệ Trịnh Nguyên Thọ còn thì Trịnh Vi Thiện không đáng nhắc tới.

Nhưng hiện tại chỉ cò lại Trịnh Thiện Quả là lưu thủ Huỳnh Dương, Trịnh
Nguyên Thọ huynh đệ đã xa phó Thái Nguyên, hiện tại tin tức đều không
có. Trịnh Nhân Cơ sau khi tiếp nhận Kinh đường, An Viễn đường liền thuộc về nhị phòng, kết quả Trịnh Vi Thiện được nước lên thuyền trở thành nhị đại đệ tử của Trịnh thị. Trịnh Nhân Cơ dùng chính vụ, Trịnh Vi Thiện võ nghệ cao cường, có tài thống binh, không bàn mà hợp ý nhau. Trong mắt
Trịnh thị, cơ hội để Trịnh thị phục hưng nằm ở trong tầm tay.

- Liễu tiên sinh.

Trịnh Ngải dứng dậy chắp tay vái chào, Lý Ngôn Khánh cũng đứng dậy chắp tay với Liễu Chu Thần nhưng không lên tiếng.

Liễu Chu Thần hung hăng trừng mắt liếc Liễu Hanh, ý bảo hắn ở bên ngoài chờ
đợi sau đó mời Lý Ngôn Khánh và Trịnh Ngải ngồi xuống rồi vội vàng nói:

- Lý lang quân, sao lang quân lại tới Huỳnh Dương? Bên Hổ Lao quan nghe
nói chiến sự kịch liệt, sao lang quân không qua đó đốc chiến mà lại mạo
hiểm tới đây.

- Nếu như ta không mạo hiểm, Dương công chắc chắn sẽ phải chết.

Lý Ngôn Khánh bình tĩnh nói một câu khiến cho Liễu Chu Thần giật nảy mình.

Hiện tại Ngôn Khánh không phải là tên tiểu tử không quyền không lợi như năm
đó, bất kể Tùy thất thất bại thế nào thì hắn đường đường cũng là Củng
huyện bá tước Hắc Thạch quan Ưng Dương Lang Tướng, Hà Nam Thảo Bộ Đại
Sứ, hắn nói ra những lời này hẳn là có dụng ý khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui