Soán Đường

Nguyên Văn Đô cũng tiến lên hiến kế:

- Vương thượng, chỉ thủ vững chỉ sợ khó có thể chống lâu được, thần có một kế có thể phá loạn quân
của Vương Thế Sung, thần nguyện lãnh cấm quân ở trong nội cung đi từ cửa huyền vũ ra, tới Lạc Thủy đánh lén sau lưng của Vương Thế Sung, một khi đắc thủ trong ngoài giáp công, Vương Thế Sung tất bại.

- Đúng, trong ngoài giáp công.

Dương Đồng luống cuống tay chân, khàn giọng gọi:

- Lập tức gọi Đoạn Du tới đây, lại để Nguyên thái phủ ra Huyền Vũ môn.

Lúc này ở trong thành Lạc Dương đã đại loạn.

Ở trong phủ Huỳnh Dương quận trưởng, đám người đã giải tán.

Dương Khánh mang theo gia quyến thê nhi dưới sự giám thị của Trịnh Vi Thiện tiến về Động Lâm tự.

Tuy nhiên không phải nói Dương Khánh cũng thích thưởng thức phong cảnh của Động Lâm hồ sao?

Chớ luận xuân hạ thu đông cảnh sắc của Động Lâm hồ đều có tư vị lúc này hắn có thể đứng ở Động Lâm hồ thưởng thức cho tốt.

- Liễu công cũng đi theo rồi sao?

Lý Ngôn Khánh ở bên ngoài phòng khách nói chuyện với Liễu Hanh.

Liễu Hanh cũng gật gật đầu khẽ nói:

- Phụ thân nói, đa tạ lang quân vì ông ấy mà giấu đi chuyện xấu hổ, chỉ
là ông ấy lớn lên cùng với Dương công, lúc này không thể rời khỏi Dương
công.

- Đáng tiếc.

Lý Ngôn Khánh thầm nói một câu.

Kỳ thật hắn bắt đầu muốn dùng Liễu Chu Thần. Trước khi Lý Hiếu Cơ từng đi
từng nói với Lý Ngôn Khánh, Liễu Chu Thần là một người chỉ cần nói qua
là hắn có thể xử lý đến tường tận mọi chi tiết, người bình thường không
thể sánh được, Ngôn Khánh bên cạnh đông người, nhưng Tiết Thu cũng thế,
Đỗ Như Hối cũng thế thậm chí ngay cả Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ khéo đại cục
mà không giỏi phương diện chi tiết tỉ mỉ.

Cũng may có Hứa Kính Tông, hiện tại còn có Tổ Quân Ngạn, có thể quản lý cao thấp giúp cho Lý Ngôn Khánh.

Nhưng trong lòng Lý Ngôn Khánh vẫn muốn tìm một người thỏa đáng hơn, hắn vẫn
tưởng tượng sau khi Dương Khánh nhận thua sẽ mời chào Liễu Chu Thần, tuy nhiên hiện tại xem ra Liễu Chu Thần có cảm tình rất lớn đối với Dương
Khánh, nếu như muốn Liễu Chu Thần hiệu lực như trước kia thì rất khó,
ngươi có thể nói Liễu Chu Thần dối trá nhưng tình bạn Liễu Chu Thần đối
với Dương Khánh không phải là giả mà xuất phát từ nội tâm.

- Gia Lễ, tối nay ngươi tuần thủ Huỳnh Dương.

- Vâng.

Liễu Hanh đại hỉ chắp tay lui ra.

Ngôn Khánh trở về phòng khách, trong sảnh chỉ còn Trịnh Nhân Cơ Trịnh Vi Thiện hai người.

Ba người hàn huyên phân ghế chủ khách ngồi xuống, Lý Ngôn Khánh cũng không khách khí ngồi ở chủ vị, hiện tại Huỳnh Dương quận quan chức của hắn là cao nhất, ngồi ở nơi này cũng không thất lễ.

- Ta một mực nghĩ hoài mà không rõ Lý Vương liên minh thế nào.

Lý Mật đã ra chiêu rồi nhưng Vương Thế Sung lại chậm chạp không có hành
động, ta không nghĩ Vương Thế Sung ra chiêu đó là có ý gì? Hắn tại sao
lại lừa dối lấy một tòa thành trì? Hơn nữa hắn từ sau khi rời khỏi Cửu
Sơn thì mất tích, hiện tại rốt cuộc là ở nơi nào?

Có quân tốt dâng trà lên, Lý Ngôn Khánh uống một ngụm rồi đem nghi vấn trong lòng nói ra.

Trịnh Nhân Cơ cùng với Trịnh Vi Thiện nhìn nhau rồi lâm vào trầm tư.

Hơn nửa ngày sau Trịnh Nhân Cơ mới nói:

- Ngày xưa Vương Thế Sung nhập Đông Đô, Thái Nguyên Vương thị cũng phái
người cho ta biết, cũng muốn ta hỗ trợ cho Vương Thế Sung nhiều hơn.

- Ta lúc đó không rõ, cái tên Vương Thế Sung này muốn ta giúp gì chứ? Hắn muốn quân công có quân công, muốn người có người muốn tiền bạc tơ lụa
có tiền bạc tơ lụa, ở trong thành Lạc Dương, Nguyên Văn Đô đã bị hắn mua chuộc, Đoạn Đạt nguyện ý vì hắn, mà hắn lại đứng ở một bên.

Tuy nhiên ta thấy người này có hoa mà không có quả.

Hắn nói mà không giữ lời không hề giảng đạo nghĩa, hiền chất ta nghe nói
Vương Thế Sung gần đây cảnh ngộ không quá tốt, hắn trước kia luân phiên
thất bại, hao tổn binh mã, triều đình đối với hắn bất mãn, hiện tại hắn
làm như vậy chắc là bảo trì quan chức của mình, Dương thành là một cái
cớ không tệ.

Lý Ngôn Khánh lắc đầu:

- Một tòa Dương thành huyện chỉ sợ khó có thể để hắn ngồi vững ở Lạc Dương.

Phải biết ràng, trong vòng nửa năm này hắn tổn hao không biết bao nhiêu là
binh mã, hơn nữa phần lớn đều là đội ngũ tinh nhuệ ở Lạc Dương, về phần
tiền bạc Lạc kho cơ hồ đều bị hắn lấy cho thành hư không, tổn thất lớn
như vậy, một tòa Dương thành huyện chẳng đáng là bao.

Người này
xảo trá, hơn nữa dã tâm rất lớn, thúc phụ, ta cũng đã nghe nói Độc Cô Vũ muốn thay thế hắn, hắn hiện tại lấy được Dương thành huyện tính mạng có thể giữ gìn nhưng tiếp tục lưu ở Lạc Dương thì không đủ.

Lý Ngôn Khánh nói tới đây đột nhiên hiện lên một linh quan ở trong đầu.

Hắn tựa hồ ý thức được mình bỏ qua vấn đề gì đó.

Vấn đề gì?

Hắn ngồi ở ghế thái sư khẽ gõ vào thành ghế, Trịnh Nhân Cơ cùng với Trịnh
Vi Thiện cũng không mở miệng im lặng ngồi ở một bên uống trà.

Thời gian trôi qua đã lâu trí nhớ của Lý Ngôn Khánh đã mơ hồ.

Vương Thế Sung cuối cùng xưng vương thế nào?

Hắn chết thế nào? Ngôn Khánh không nhớ rõ nhưng Ngôn Khánh biết rằng hắn
cuối cùng tự lập vương, mà nếu như tự lập vương thì cho thấy hắn không
để Tùy thất vào trong mắt. Chẳng lẽ lần này Vương Thế Sung bài binh bố
trận là muốn tiến về Lạc Dương tạo phản sao?

- Thúc phụ Vương Thế Sung có thể tạo phản không?

- Sao?

- Ý của ta là, hắn có thể chém giết mà quay trở lại Lạc Dương không?

Trịnh Nhân Cơ khẽ run rẩy, hoảng sợ nhìn Lý Ngôn Khánh, Trịnh Vi Thiện ở bên cạnh nói:

- Hắn làm sao quay trở lại Lạc Dương được?

Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ dần dần trở nên rõ ràng.

- Ta nhớ rằng hắn và tả kiêu vệ đại tướng quân Đoạn Đạt quan hệ không tệ
mà Đông Đô đóng quân cơ hồ là nhân mã của tả kiêu vệ nếu như Đoạn Đạt
giúp hắn yểm hộ thì Vương Thế Sung có thể hần không biết quỷ không hay
quay về Đông Đô, giết chết đám người Việt vương, khiến cho bọn họ trở
tay không kịp.

Trịnh Nhân Cơ và Trịnh Vi Thiện nhìn nhau tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi.

- Nhưng mà hắn không sợ triều đình phản công sao?

- Triều đình ở sông Lạc hiện tại còn bao nhiêu nhân mã?

Vương Thế Sung dám làm như vậy điều này cho thấy hắn ở sông Lạc đã tìm hiểu
rất kỹ, có đầy đủ lực lượng. Hiện tại hữu giam môn phủ bất động, tâm
điện cũng không có bao nhiêu nhân mã, mà Lý Mật hiện tại đánh Hổ Lao
quan, tương đương níu chân chúng ta, Toánh Xuyên và Tương thành binh lực hư không mà Nam Dương Giang Hoài tuy to lớn nhưng trộm cướp không dứt,
triều đình căn bản vô lực bận tâm.

Về phần Quan Trung, ta nghĩ chính là vì Quan Trung rung chuyển mới khiến cho Vương Thế Sung hạ quyết tâm.

Lý Uyên có thể binh khốn Trường An, Vương Thế Sung tại sao không thể thể
nắm giữ Đong Đô? Đúng thế nếu nói như vậy binh mã của hắn mất tính ở Cửu Sơn cũng chỉ sợ là vì chuyện này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui