Soán Đường

Lý Đạo Huyền nói:

- Nhưng ta thấy mọi người đều rất tin phục hắn.

- Mọi người tin phục hắn, cũng không phải vì hắn dũng mãnh vô địch mà là vì hắn tiên đoán như thần, bày mưu nghĩ kế.

Giống như quân cờ, ngươi thấy binh mã xe pháo đấu nhau rất ác liệt, kỳ thật cũng chỉ là quân cờ trong tay chúng ta mà thôi. Lục ca ngươi thích làm nhất một chuyện, đó là bố trí cạm bẫy, nhìn đối thủ rơi vào bên trong, cái đó còn thống khoái hơn chém giết.

Sau khi Lý Đạo Huyền nghe xong, hình như có điều gì suy nghĩ.

- Đạo Huyền, kẻ làm tướng, phải chịu trách nhiệm về tính mạng của ngàn người thậm chí là trăm vạn người.

Cho nên phải cố gắng giữ tỉnh táo, tuyệt đối không thể vì một phút nóng giận mà xông ra, ngươi có thể giết được mười người, trăm người, chẳng lẽ có thể giết được ngàn người, vạn người?

Nhưng ngươi xem ta, chỉ cần một nước cờ nhỏ...Cấp quận lập tức đạt được an bình, ngươi có biết, ngươi ngồi ở đây lại khiến cho ngàn người, vạn người thậm chí là nhiều người hơn, bảo vệ được tánh mạng. Ha ha...bây giờ ngươi còn cảm thấy, ngươi ở đây không có gì quan trọng không?

Lý Đạo Huyền, không biết nói gì nữa.

Bờ Thái Thủy, chiến đấu ác liệt.

Quân Ngoã Cương mặc dù chiếm ưu thế về binh lực, nhưng sau khi liên tiếp tấn công mà không có kết quả, cũng dần dần hoảng loạn. Từ Lỗ quận, ngựa không dừng vó hành quân gấp, đến Trần Lưu mới thở gấp ra một hơi, không kịp nghỉ ngơi cứ thế tiếp tục hành quân. Đến Thái Thủy lập tức gia nhập vào chiến đấu. Cho dù quân Ngoã Cương vẫn còn dư uy đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, cũng khó có thể kéo dài, dù sao bọn hắn cũng là người, người sống sờ sờ!

Mệt mỏi không chịu nổi, đói khổ lạnh lẽo.

Trải qua một trận ác chiến đầy máu lửa, làm sao có thể duy trì trạng thái bình thường.

Quân Huỳnh Dương lại vô cùng tinh nhuệ, đợi địch mệt mỏi rồi mới tấn công. Sức chiến đấu cường hãn như thế nào. Dùng Uyên Ương trận (tức tam giác trận) làm cơ sở cho bát trận đồ biến hóa khôn lường, hết đợt này đến đợt khác, lúc tụ lại, lúc lại tản ra... Trận hình biến hóa khôn lường khiến cho quân Ngoã Cương có cảm giác như lún sâu xuống vũng bùn, mặc dù bọn chúng chiếm ưu thế về binh lực, nhưng bất luận là toàn cục, hay là bộ phận, cũng là lấy ít đánh nhiều, chiếm lấy ưu thế.

Sau khi kỵ quân của Bùi Hành Nghiễm bắt đầu công kích, xé rách nhiều lần, qua lại trùng kích, dần dần xé tan đội hình quân lính Ngoã Cương.

Quân Ngoã Cương cũng không rõ, rút cuộc địch nhân mà bọn chúng đối mặt có bao nhiêu; trận chiến đấu này vốn rất nhẹ nhàng, cuối cùng không biết lúc nào có thể kết thúc.

Đậu Kiến Đức dẫn theo bọn người Trịnh Đĩnh Tượng cũng bị cuốn vào cuộc chiến, nhìn thấy binh sĩ bên cạnh càng ngày càng ít, bọn hắn cũng có chút hoảng sợ.

- Thái Tướng quân, phá vòng vây. .

Trịnh Đĩnh Tượng khua trường thương trong tay, lớn tiếng la lên:

- Bọn cướp hung mãnh, không thể địch lại được, quân ta mệt mỏi, hiện tại vẫn nên tạm thời thu binh, đợi sau này quyết một trận tử chiến.

Hắn cố gắng hét lên.

Nhưng rất bình thường, trong lỗ tai tràn ngập toàn là tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng binh khí va chạm vào nhau,. . . . . .

Trịnh Đĩnh Tượng có hét lên nhưng căn bản không cách nào làm cho Đậu Kiến Đức nghe thấy.

Nhưng cuối cùng Đậu Kiến Đức rốt cục đã nghe thấy tiếng kêu của Trịnh Đĩnh Tượng, đồng thời cũng nghe được trong phương trận của mình truyền đến chiêng đồng. Nói thật, hắn cũng sắp không chịu được rồi...Mùi vị chém giết trong bát trận đồ thật sự rất khó chịu, mặc dù hắn cũng giết hơn mười người, nhưng đối diện với quân Huỳnh Dương cuối cùng vẫn không giảm bớt, hơn nữa còn hung mãnh vô cùng, Đậu Kiến Đức cũng thấy lực bất tòng tâm. Trên người hiện tại đã có mười mấy vết thương, nếu không phải hắn mặc trọng giáp, chỉ sợ đã mất mạng. Nếu có thể lựa chọn, Đậu Kiến Đức nguyện ý giao phong với Tùy quân gấp mấy lần mình.

Quân Huỳnh Dương trước mắt cũng là Tùy quân.

Nhưng bất cứ ai cũng thấy rõ, nhánh Tùy quân này không phải là Tùy quân bình thường.

Bởi vì trong lòng những người này có một thần linh không cách nào đánh bại, người đó chính là Lý Ngôn Khánh.

Chỉ cần Lý Ngôn Khánh còn sống, sức chiến đấu của nhánh Tùy quân này, sẽ theo chiến đấu, không ngừng tăng lên, không ngừng hoàn thiện, cuối cùng cho đến vô địch.

- Thu binh, thu binh.

Đậu Kiến Đức khàn giọng rống to.

Chỉ là, tiếng gào vừa rồi của Trịnh Đĩnh Tượng, mặc dù làm cho Đậu Kiến Đức tỉnh táo lại, nhưng cũng thu hút sự chú ý của sát tinh Bùi Hành Nghiễm.

Năm đó Trịnh Đĩnh Tượng cũng là tướng lĩnh Tùy quân, quan bái Ngưu Chử Khẩu ưng dương phủ Ưng Kích Lang Tương, là phụ tá của Bùi Hành Nghiễm, đóng ở Kim Đê quan.

Chính vì Trịnh Đĩnh Tượng bán đứng, mới khiến Bùi Hành Nghiễm đánh mất Kim Đê quan.

Nếu không phải Lý Ngôn Khánh kịp thời đuổi tới, cùng Tân Văn Lễ hợp lực cứu Bùi Hành Nghiễm, Bùi Hành Nghiễm chỉ sợ sớm đã biến thành một bộ xương khô.

Hơn nữa con ngựa Thất Xích Thán Tiêm Long mà hắn yêu thương nhất lại chết trận tại Ngưu Chử Khẩu.

Chính vì vậy trong lòng Bùi Hành Nghiễm còn sự sỉ nhục không cách nào xóa đi, nghe thấy thanh âm quen thuộc, Bùi Hành Nghiễm ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện ra Trịnh Đĩnh Tượng.

Bùi Hành Nghiễm vui rồi.

Song chùy vung lên, một chiêu song quỷ gõ cửa, đã đập hai tên tướng lĩnh Ngọa Cương xuống đất.

Con ngựa dưới chân hí dài, chỉ thấy con Đạp Tuyết Sư Tử lao đi, Bùi Hành Nghiễm máu me đầy mặt, ánh mắt dữ tợn, dồn khí vào đan điền gầm lên giận dữ:

- Trịnh Đĩnh Tượng, còn nhớ tướng quân nhà ngươi chứ?

Nhân mã song chùy tung bay, mở một đường máu trong loạn quân, đánh về phía Trịnh Đĩnh Tượng.

Trịnh Đĩnh Tượng đang chuẩn bị cùng Đậu Kiến Đức phá vòng vây, nghe thấy có người la lên, vô thức quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy người đó, Trịnh Đĩnh Tượng đã sợ đến mức hồn phi phách tán. Người khác không biết được lợi hại của Bùi Hành Nghiễm, nhưng hắn là phụ tá hai năm dưới trướng Bùi Hành Nghiễm, há có thể không biết?

Khi Bùi Hành Nghiễm ở Kim Đê quan, được xưng tựng là vạn người địch. Bùi Hành Nghiễm tái sinh giống như Ôn Hầu tái thế.

Đồng thời, Trịnh Đĩnh Tượng cũng biết rất rõ Bùi Hành Nghiễm oán hận hắn như thế nào.

- Đậu Tướng quân cứu ta.

Trịnh Đĩnh Tượng không dám đối mặt với Bùi Hành Nghiễm, thúc ngựa lao đi, vừa đi vừa khàn giọng kêu to.

Đậu Kiến Đức vừa nghe, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một viên Đại tướng toàn thân đẫm máu lao về phía Trịnh Đĩnh Tượng. Còn Trịnh Đĩnh Tượng nằm sấp trên ngựa, nhìn thấy đối phương sắp đuổi đến kịp. Quan hệ của Trịnh Đĩnh Tượng và Đậu Kiến Đức cũng không tệ, nhìn thấy Trịnh Đĩnh Tượng gặp nạn, há lại có thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn không biết Bùi Hành Nghiễm nhưng cũng biết Bùi Hành Nghiễm lợi hại.

Đại đao trong tay bổ xuống một tên lính Huỳnh Dương, Đậu Kiến Đức nghiêm nghị quát:

- Tùy cẩu, đừng hỏng đả thương bằng hữu của ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui